Giờ phút này, tay ta cầm hưu thư, vượt qua hành lang quanh co, mặt nước dưới ánh sáng phản chiếu như những bông hoa sao, phía trước kia chính là phu chủ mà ta chưa từng thân cận.
Đối phương đứng trên thềm đá, đôi mắt quét qua bàn tay đầy vết rạn nứt của ta, vẻ mặt không vui.
“Ý của ta, cô cũng rõ phải không?”
“Ta biết, chỉ còn có một chuyện là không rõ.”
“Chuyện gì không rõ?”
“Mặc dù ta và huynh chưa viên phòng, nhưng cũng coi như là một cặp phu thê đứng đắn, phu chủ hưu ta, có thể có lý do gì?”
Hai tay ta cung kính, dâng lên trước mắt hắn một đôi tay nứt nẻ khô ráp:
“Phu chủ, Cù phủ của huynh nghèo đến mức không mua nổi nha hoàn vυ' già, còn muốn chủ mẫu tự mình lo liệu việc nhà, ta tới đây ba năm, không có lấy một ngày nhàn hạ.”
“Thế nên, phu chủ tuyệt đối không thể lấy cớ lười biếng mà hưu ta.”
“........”
“Thứ hai, lang quân rất lâu không về, bà mẫu thương nhớ thành bệnh, ốm đau cũng đã ba năm, mỗi ngày đều là ta lau rửa xoay người, chăm sóc cơm canh. Thế nên, phu chủ tuyệt đối không thể lấy lý do không thuận cao đường* để hưu ta.”
(*) [高堂] (Cao đường): Cha mẹ.
“Thứ ba, ngày đó thành hôn, lang quân đã phó nghiệp phương Bắc, từ ấy bao năm, thân vẫn trong trắng, thế nên, phu chủ tuyệt đối không thể lấy lý do da^ʍ ô đố kỵ, không con cái để hưu ta.”
Có lẽ là nghe ta nhắc tới bà mẫu, sắc mặt Cù Hoàng có chút hoà hoãn. Lúc sau, ánh mắt hắn gợn sóng, phảng phất không hề có chút nhiệt độ, giống như đang nhìn một vật ch.ết:
“Giang Sầu Dư, ta cũng không biết cô nhanh mồm nhanh miệng đến thế.”
Ta cúi thấp đầu:
“Ta biết dòng dõi bản thân quá thấp, không thể xứng đôi cùng lang quân, cũng không có mặt mũi bám víu lại Cù gia.”
“Nhưng ta chưa phải xin lỗi Cù gia của huynh dù chỉ một ngày, huynh phát một phong hưu thư này, ta liền trở thành người vợ bị bỏ rơi, sau này tái giá sẽ có khập khiễng.”
“Ha, hoá ra là sợ ảnh hưởng đến tái giá.”
Cù Hoàng đứng đó, trong nháy mắt có chút xuất thần.
Ngày hè thường dài, sắc trời mập mờ, thời gian đã tới giữa trưa, chỉ còn lại tiếng gió rì rào lướt qua hành lang làm người ta ù tai sinh ra ảo giác. Mắt thấy đối phương nhẹ lướt qua, phảng phất như rơi rớt vào một hạt bụi.
“Lục Hào, lấy giấy bút tới.”
Lời nói, là nói với người hầu sau lưng.
Người hầu mang tới một bộ viết văn, Cù Hoàng ở trước mặt ta tuỳ hứng đề bút, chỉ chốc lát sau, một phần vết mực rõ ràng in hằn trên mặt giấy.
Sau đó, hắn vẫy tay gọi ta: "Cô tới đây, ấn ngón tay xuống chỗ này.”
“Ta không biết đây là gì, sao có thể tuỳ tiện ấn ngón tay được?”
Cù Hoàng cười lạnh một tiếng: “Trò cười, ta sẽ lừa gạt cô sao?”
Ta đón đầu phản bác: “Năm đó, khi mẫu thân huynh sính* ta, cũng không nói về sau ngươi sẽ hưu ta.”
(*) [聘] (Sính): - Tìm hỏi, mời đón. Nghe biết ai có tài có đức sinh lòng kính lễ, lấy các đồ quý báu đến tặng để cầu thân hay cầu giúp mình gọi là sính.
- Hỏi thăm, các nước sai sứ đi thông hiếu với nhau gọi là sính.
- Lễ cưới, do người mai mối đem lễ vật đến dạm hỏi cũng gọi là sính. (Theo Từ điển Thiều Chửu).
Đối phương ngẩn ra, cuối cùng vẫn là nhịn xuống không nói.
Người hầu kia thấy hắn trầm mặc không hé miệng, liền giơ lên tấm văn lụa, cao giọng nói:
“Cù thị Tử Hoàng, vào năm Quan Nguyên thứ mười lăm sính Giang thị Sầu Dư, đáng tiếc dòng dõi khác biệt, có nghĩa nhưng không có tình, thành ra phu thê bất hoà, nay muốn tương ly, nguyện nương tử sau khi ly biệt, nặng chải thiền mấn*, mắt đẹp mày ngài, tư chất yểu điệu nết na, thỉnh quan lớn làm chủ, hoá giải ân oán, càng đừng ghét bỏ, từ biệt đôi đường, hai ta vui vẻ."
(*) [蝉鬓] (Thiền mấn):1 kiểu tóc của phụ nữ ngày xưa như hình cánh ve sầu.
Đọc xong, người này cười nói: "Phu nhân yên tâm, lang chủ đã sửa lại thư hoà ly."
Ta gật gật đầu.
Sau khi đè xuống ngón tay cái, ta lại hướng về phía hắn hành lễ:
"Còn thỉnh Cù lang quân khoan dung, ta vào trong phòng thu dọn của hồi môn, chuẩn bị tái giá."
"Tái giá… Cô!"
Cù Hoàng nhắm mắt lại, trông thần sắc thế kia, dường như chán ghét ta nông cạn, lại không muốn không nể mặt mà cùng ta so đo.
"......Nhanh đi, nhanh đi!"
Trước cái nhìn lãnh đạm của Cù Hoàng, ta cùng hai người hầu mang tới của hồi môn của chính mình, thu dọn ở mỗi phòng cả nửa ngày, thẳng đến khi có tiếng chim tây gáy, bóng tối chiếu dần vào khung cửa sổ, lúc này ta mới thu dọn được tổng cộng bốn cái rương da hồng lớn, lục tục nâng tới cửa.