Ta cúi xuống, nhìn vết chu sa trên cổ tay. Kể từ khi lật đổ Thái phó và Tiêu Triết, vết chu sa này đã không còn đậm như trước. Ta vì vết chu sa này mà đến với thế giới này. Có lẽ khi vết chu sa biến mất, ta cũng sẽ buộc phải rời khỏi. Trở về... đêm tuyết ấy, nơi vĩnh viễn mất đi Tiêu Kỳ.
Không thể nghĩ sâu hơn nữa. Ta chỉ biết rằng, mình phải nhanh chóng giải quyết một người.
Dạo gần đây, triều đình có một sự kiện lớn.
— Quân trấn Bắc đại thắng khải hoàn, Đoạn tiểu hầu gia chẳng mấy chốc sẽ vào kinh.
Kiếp trước, Điện hạ xem Đoạn Trường Phong là tri kỷ, nhưng Đoạn Trường Phong lại làm nhân chứng cho Cố Ngạn, vu cáo Điện hạ cấu kết thông tin với hắn, mưu đồ tạo phản. Hắn làm tất cả những điều đó chỉ vì không chịu được vẻ ôn hòa từ bi của Điện hạ. Vậy nên hắn bày mưu tính kế, kéo bông hoa cao ngạo kia xuống vũng lầy. Hắn muốn ánh mắt của Điện hạ chỉ có thể nhìn về phía mình, không thể chứa đựng được thế gian, để thỏa mãn lòng chiếm hữu biếи ŧɦái của mình.
Kiếp trước, sau khi Tiêu Kỳ lên ngôi, người đầu tiên ngài ấy gϊếŧ chính là Đoạn Trường Phong.
Đoạn gia đời đời là hầu tước, thế lực trong triều đình vô cùng thâm sâu, nhưng nay không còn Thái phó và Tiêu Triết hợp mưu với hắn từ trong, ta sẽ nắm bắt lấy cơ hội này.
Sau khi Diệu Pháp viên tịch, ta tiếp nhận vị trí quốc sư, cũng đã gây dựng thế lực của riêng mình trong cung. Muốn động đến Đoạn Trường Phong, vẫn không dễ, nhưng khi ta nhớ lại những nhục nhã năm ấy, chỉ muốn ngay lập tức đích thân xử hắn.
“Ngao ú!”
Ta vô thức dùng sức, làm Bánh Hoa Quế bị đau, nó giãy ra khỏi lòng ta, tức giận nhảy xuống, ấm ức nhìn ta oán trách.
Đúng lúc đó, có người vội vã tới báo tin.
"Đoạn Trường Phong đã rời quân, đi đường nhỏ về kinh, hiện đã vào thành."
Trời đã tối, ta đứng bật dậy. Đoạn Trường Phong không mang theo hộ vệ, một mình trở về. Hơn nữa, là lén trở về.
Cơ hội đến rồi.
Khi ta tìm thấy Đoạn Trường Phong ở chợ đêm, hắn đang trêu ghẹo một cô nương, giật lấy đèn hoa đăng của nàng mà không chịu trả lại.
Tay ta nắm chặt chuôi dao, lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi. Ta hít một hơi thật sâu.
“Vân Linh.” Ta tự nhủ với chính mình, nếu việc đêm nay thành công, Điện hạ sẽ không còn mối lo hậu họa nào nữa.
Thời gian của ta không còn nhiều. Nhân lúc hắn đang đùa cợt với cô nương ấy, ta nâng tay, trong tay áo lộ ra lưỡi dao sáng loáng giữa màn đêm.
—— “Khậc.”
Tiếng động trầm đυ.c vang lên, lưỡi dao cắm vào cổ hắn. Đoạn Trường Phong phản ứng quá nhanh, đó là bản năng được rèn giũa giữa sống chết. Thân thể hắn khẽ động, tránh khỏi đòn chí mạng vốn sẽ đoạt mạng hắn.
Như một con thú bị chọc giận, hắn siết chặt lấy lưỡi dao, mặc cho lòng bàn tay bị cắt đến đẫm máu. Tay còn lại của hắn lập tức ra đòn, đánh gục bảy, tám đồng bọn của ta, tiện đà bẻ gãy cánh tay phải của ta.
Hắn không bận tâm đến những thích khách khác đang vây quanh mình, từng chiêu từng thức đều tàn nhẫn, trực tiếp nhắm vào tử huyệt của ta.
Máu đổ giữa đám đông, khiến người ta hoảng loạn, xô đẩy nhau chạy tán loạn.
"Có thích khách!"
"Gϊếŧ người rồi! Gϊếŧ người rồi!"
"Mau đi báo quan!"
Trong khoảnh khắc đó, giữa dòng người hỗn loạn, ta bắt gặp một đôi mắt ngỡ ngàng.
Tiêu Kỳ đang nhìn ta. Xuyên qua lớp vải đen che mặt, ánh mắt ấy như muốn thấu tận đáy mắt ta. Ta vội quay đi, không dám đối diện lâu hơn.
Con dao găm trong tay gần như đã bị Đoạn Trường Phong bẻ cong, rơi xuống đất kêu “leng keng”.
Trong lòng ta thầm than không ổn. Không còn kịp lo nghĩ gì nữa, ta lập tức lao vào một con hẻm nhỏ.
Đoạn Trường Phong lấy tay ôm cổ, gào lên đầy giận dữ.
"Tiểu gia ta nhất định phải gϊếŧ ngươi!"
Gió đêm thổi phần phật áo choàng, ta nghe thấy mùi tanh của máu từ người hắn.
Ta chỉ còn biết cắm đầu lao vào những con ngõ sâu hơn, tối tăm hơn.
Đoạn Trường Phong chinh chiến nhiều năm nơi biên cương, nhưng ta đã quen thuộc từng ngóc ngách trong kinh thành từ nhỏ, tựa như loài chuột lẩn khuất trong các hẻm phố. Về độ thông thạo những ngõ nhỏ này, hắn không thể bì được với ta.
Sau khi nhanh chóng vòng qua hai con hẻm tối, ta đã cắt đuôi hoàn toàn Đoạn Trường Phong. Kiệt sức, ta khuỵu gối xuống đất, tay ôm ngực, thở không ra hơi.