Edit by NHT Chang
======
Nhà họ Vu
Vu Kiến Quốc tất nhiên không thiếu 96 đồng vàng này, nhưng ông lại rất thích cảm giác được con gái thể hiện lòng hiếu thảo.
Vu Hi đã về nhà họ Vu được ba năm rồi, trong suốt ba năm qua, cô rất ít khi tương tác với các thành viên trong gia đình. Trừ những dịp lễ tết sẽ mua quà cho ông bà già, những người khác đối với cô chẳng khác gì người xa lạ.
Ban đầu, Vu Kiến Quốc đối tốt với Vu Hi chỉ vì nể mặt các cậu chủ của bốn đại gia tộc, nhưng bây giờ, ông thực sự cảm thấy cô con gái này rất tuyệt vời.
So với Vu Hi, cô con gái nuôi lớn lên trong nhà họ Vu là Vu Bình Hoan quả thật còn kém rất xa.
Vu Kiến Quốc nhìn cô con gái nuôi đang nằm nũng nịu bên cạnh vợ, miệng liên tục năn nỉ xin một thẻ thiên phú cấp S, tự dưng thấy vô cùng chướng mắt.
Ông dứt khoát quay đầu đi, không nhìn cô ta nữa, rồi căn dặn con trai lớn: “Em gái con không thích thằng ba thằng tư, nhưng với con và thằng hai thì lại khác, gặp mặt vẫn chào hỏi. Sau này anh em phải liên lạc nhiều hơn.”
Vu Lan Thời nhìn thoáng qua hai cậu em đang vây quanh Vu Bình Hoan, mỉm cười gật đầu: “Được ạ, trùng hợp là trong tay con đang có một thứ tốt, con nghĩ em ấy có thể dùng được, lát nữa con sẽ gửi cho Vu Hi.”
First Kill không phải ai cũng có thể giành được, không chỉ cần may mắn mà còn cần thực lực. Vu Hi có được “First Kill” chắc chắn không phải là ngẫu nhiên.
Số ba lô vừa rồi đã chứng minh điều này. Trong khi người khác còn chưa có nổi một cái ba lô 5 ngăn thì cô đã có thể thu mua được với số lượng lớn như vậy.
Anh nhất định phải giữ mối quan hệ tốt với cô em ruột này, thậm chí nếu cần có thể hy sinh một vài người không quan trọng.
...
Vu Hi vẫn đang tiếp tục quét sạch hàng trong Nhà Đấu Giá thì nhận được thông báo hệ thống có thư gửi đến.
Cô mở hộp thư ra xem, tổng cộng có hai bức thư.
Vu Kiến Quốc không những gửi trả lại cô 96 đồng vàng mà còn gửi thêm 200 đồng vàng, kèm theo một lời nhắn bảo cô phải chăm sóc bản thân thật tốt, có gì nhất định phải nói với gia đình.
Anh cả Vu Lan Thời gửi cho cô một chiếc trâm cài tóc.
Linh Nguyệt (cấp lục):
Chính xác +1%
Bạo kích +1%
Trí lực +5
Bạo kích và chính xác không hiển thị trên bảng trạng thái, nhưng một khi có thuộc tính này thì chắc chắn là có tác dụng.
Vu Hi lập tức đeo trâm lên, kiểu búi tóc ban đầu của cô ngay lập tức biến thành một kiểu dáng cổ điển, mà phải công nhận là trông rất đẹp.
Vu Hi viết thư cảm ơn anh cả, đồng thời gửi tặng anh một bộ dịch thuật trung cấp. Dĩ nhiên, cô cũng không quên gửi cho Vu Kiến Quốc và vợ ông, mỗi người một bộ.
Giải quyết xong hai cha con nhà họ Vu, Vu Hi tiếp tục mua sắm.
Trong Nhà Đấu Giá, ba lô 5 ngăn và 10 ngăn đã không còn lên kệ lại, nhưng số lượng ba lô 15 ngăn và 20 ngăn thì đang giảm đi.
Nhà Đấu Giá này không có người chơi nào khác, vậy chắc chắn đã có những Nhà Đấu Giá khác bị phát hiện rồi.
Điều này khiến cô cảm thấy hơi lo lắng, ánh mắt không ngừng lướt qua các mặt hàng trong Nhà Đấu Giá.
Đột nhiên, ánh mắt cô xuyên qua màn hình ảo, dừng lại trên bức tường đối diện.
Bộ dịch thuật cao cấp của cô đã được kích hoạt, những dòng chữ mà cô không đọc được trước đó giờ đây đều biến thành những ký tự quen thuộc.
Đăng bán một lệnh xây dựng thành, giá 800 đồng vàng.
Lệnh xây dựng thành!!!
Nghe thôi đã thấy rất lợi hại rồi.
Đầu óc còn đang ngây ngẩn vì sốc, nhưng tay thì đã nhanh chóng gõ ba chữ “lệnh xây thành” vào ô tìm kiếm rồi nhấn nút tìm.
Tổng cộng có ba lệnh xây dựng đang được bán, một cái có giá 800 đồng vàng, hai cái còn lại cũng có giá 800 nhưng đơn vị là gạch.
Vu Hi không quan tâm đến việc 800 gạch là bao nhiêu, nhanh chóng nhấn vào nút mua.
Ngay khi thư báo hàng đến sáng lên, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lệnh xây dựng thành: Trên đời này không có bữa trưa miễn phí, lý lẽ này ai cũng hiểu. Vì vậy, mặc dù tên gọi là lệnh xây dựng thành, nhưng thực chất thứ này chỉ cho phép xây dựng một ngôi làng nhỏ. Tất nhiên, nếu chủ sở hữu của lệnh này rất giỏi, vẫn có thể phát triển làng nhỏ đó thành một thành phố lớn chiếm cứ một phương, không có gì sai cả.
Một tấm lệnh nhỏ cỡ bàn tay, toàn bộ đều có màu đen, một mặt khắc bốn chữ lớn, mặt kia khắc hình người cầm kiếm dài.
Vu Hi thử sử dụng, ngay lập tức hiện ra một thông báo của hệ thống.
【Phát hiện đã có thị trấn tồn tại tại đây. Xin hãy chọn vị trí phù hợp để sử dụng lệnh này.】
Ý là gì đây? Thật sự có thể chiếm một vùng đất để xây làng sao?
Nhưng đây là Địa Cầu mà, tất cả người trên Địa Cầu đều đã có thị trấn của riêng mình, vậy tại sao lại xuất hiện thứ như thế này?
Không đúng!
Vu Hi ngay lập tức nhớ lại thông báo đầu tiên sau khi trò chơi bắt đầu.
Đếm ngược hợp nhất hai server...
Còn bao nhiêu thời gian nhỉ? Hình như là hơn bốn nghìn giờ? Tức là khoảng nửa năm nữa, Địa Cầu sẽ hoàn toàn hợp nhất với một hành tinh khác?
Đúng rồi! Khi ấy, cô suýt đâm chết Du Huyền Anh mà cậu ta vẫn không chết. Thân thể con người đã bị số hóa, nên những công trình hiện tại không còn khả năng đảm bảo sự an toàn cho người dân Địa Cầu nữa.
Tấm lệnh xây dựng 800 vàng này chắc chắn là do ai đó treo nhầm. Còn việc cô mua được lệnh này đúng là nhờ vận may cực kỳ lớn, vậy cô có nên tìm một nơi để sử dụng không?
Thôi, cứ cất đi đã.
Vu Hi tiếp tục lục tìm trong Nhà Đấu Giá.
Một gạch bằng 10.000 đồng vàng, 800 gạch tức là 8 triệu đồng vàng.
Vu Hi đã nạp 10 triệu mới được 10.000 đồng vàng, nếu tính theo tỷ lệ này, 800 gạch sẽ tương đương với 8 tỷ.
Cô tin rằng rất nhiều người giàu hoặc các gia tộc chắc chắn sẽ nạp tiền, nhưng 8 tỷ đối với một cá nhân hoặc một gia tộc đơn lẻ thì là con số không thể.
Tất nhiên, nếu là các quốc gia thì lại là chuyện khác.
Chỉ trong vòng hơn một giờ, sau khi Vu Hi không ngừng so sánh, số vàng trong túi cuối cùng cũng cạn kiệt.
Vì tất cả hàng hóa đều được gửi vào hòm thư nên hộp thư của cô đã bị nhồi chật kín.
Vu Hi mang theo một túi đầy chiến lợi phẩm bước ra khỏi Nhà Đấu Giá, thong thả đi về phía cổng thị trấn.
Khi còn cách cổng một đoạn, cô đã nghe thấy tiếng ồn ào của đám người chơi bên ngoài.
“Nhìn kìa! Cô ấy ra rồi!”
“Những NPC bên trong thực sự không làm khó cô ấy sao?”
“Mỹ nữ… Mỹ nữ, bên này!”
“Em gái ơi, mọi người đều là người Địa Cầu, đừng để đám người ngoài hành tinh này cười nhạo. Trong thời kỳ tai họa như thế này, chúng ta càng phải tương trợ lẫn nhau mới đúng.”
Vu Hi bước đến cổng thị trấn trong ánh mắt mong đợi và ghen tị của các người chơi. Cô lấy ra một tấm vải, trải trên mặt đất rồi mở chế độ bày bán hàng.
“Nào nào nào, đi ngang qua, đi lướt qua đều ghé vào xem một chút, dịch thuật sơ cấp chỉ 1 đồng vàng một cái, dịch thuật trung cấp 10 đồng vàng một cái, số lượng có hạn, ai đến trước thì được trước nhé.”
Cô ngồi bệt xuống đất, giọng điệu đều đều bắt đầu rao hàng.
Trước khi rời khỏi, cô đã mua thêm 10 bộ dịch thuật trung cấp để mang theo.
Bốn lính gác nhìn cô một cái rồi lại dời ánh mắt đi.
Đám người chơi bên ngoài nhướn cổ lên nhìn vào.
“Cái gì mà dịch thuật chứ? Cô nghĩ mình là ai mà dám bán với giá 10 đồng vàng một cái? Sao không đi cướp luôn đi…”
Một gã trung niên mặt mũi gian xảo, hung dữ trừng mắt nhìn Vu Hi, vừa định mở miệng nhổ một bãi nước bọt về phía cô thì bị người phía sau hất văng sang một bên.
“Bán cho tôi một bộ dịch thuật trung cấp.”
Người vừa lên tiếng là một đại ca đầu trọc, cánh tay xăm hình Thanh Long Bạch Hổ. Ông ta lập tức gửi yêu cầu giao dịch cho Vu Hi.
Vu Hi nhấn đồng ý, đặt một bộ dịch thuật trung cấp vào giao dịch.
Đại ca đầu trọc nhận bộ dịch thuật rồi sử dụng ngay. Dưới ánh mắt nóng bỏng của những người xung quanh, ông ta tiến về phía mấy người lính gác.
Những người lính gác giơ giáo lên ngăn lại, mặt không biểu cảm nói: “Muốn ngủ lại trong thị trấn cần nộp 10 đồng xu đồng…”
10 đồng xu đồng…
Vu Hi đau thắt ruột.
Cô đã phải trả đến 4 đồng vàng cơ đấy!
Không chỉ Vu Hi, đại ca đầu trọc đã sử dụng dịch thuật cũng nghe hiểu lời của lính gác. Trên gương mặt có vẻ hung dữ của ông ta hiện lên một nụ cười phấn khích.
Ông ta lập tức lấy ra 10 đồng xu đồng, bắt chước động tác của Vu Hi trước đó, lén lút đưa cho lính gác.
Tiền đến tay, mấy người lính gác không làm khó ông nữa, lập tức cho ông ta đi qua.
Đám người chơi bên ngoài nghe không hiểu lời của lính gác, cũng không nhìn rõ đại ca đầu trọc đã đưa gì, tức đến nỗi gào thét ầm ĩ.
Những người thông minh hơn thì lập tức nhấn yêu cầu giao dịch với Vu Hi: “Bán cho tôi một bộ dịch thuật sơ cấp.”
“Được rồi, cảm ơn ông chủ đã ghé qua. Mọi người xếp hàng lần lượt, đừng vội, ai cũng có phần.”
Giao dịch rất đơn giản, đối phương đưa tiền, Vu Hi đưa dịch thuật, vài giây là xong, tiết kiệm thời gian và công sức.
Chẳng bao lâu, đã có hơn chục người tiến vào thị trấn. Mặc dù tất cả đều cố gắng giấu giếm cách vào, nhưng vẫn có một vài người thông minh nhìn ra được manh mối, mang theo tiền lên thử.
Rõ ràng không hề nghe hiểu lời của lính gác, vậy mà họ vẫn có thể vào một cách thuận lợi.
Rất nhanh chóng, trước cổng thị trấn chỉ còn lại vài người chơi không đủ tiền đang trừng mắt nhìn Vu Hi và bốn người lính gác.
“Em gái à, không ai mua nữa, hay em hạ giá xuống bán nốt đi cho đỡ tồn kho.”
“Đúng đấy, mọi người đều là người Hoa Hạ cả, giúp nhau một chút đi.”
Vu Hi không nhịn được bật cười: “Anh bạn, một ngày đã trôi qua, tôi ngồi trong thị trấn kiếm tiền, còn anh thì đến 10 đồng xu đồng để vào thị trấn cũng không có. Vậy mà còn mặt dày đứng đây nói với tôi giúp đỡ sao? Cái mặt dày này mà không đem đi xây tường thành thì thật là uổng phí!”
“Cô…”
“Đồ đàn bà thối, có giỏi thì cả đời đừng bước ra khỏi thị trấn này…”
Vu Hi vẫn bình tĩnh ngồi im tại chỗ, không thèm nhúc nhích. Nếu cô có thể bị những lời nói này ảnh hưởng thì kiếp trước đã chẳng thể sống sót bảy, tám năm được.
Mặc dù việc dạy dỗ mấy kẻ tép riu này rất đơn giản, nhưng hiện tại cô có việc quan trọng hơn cần phải làm.
Đợi một lúc, quả nhiên một số người trong nhóm người chơi đã vào thị trấn lúc trước quay trở ra với dáng vẻ chán nản.
“Tôi muốn mua một bộ dịch thuật sơ cấp.”
“Được rồi, thưa ông chủ!”
Người đó cầm lấy bộ dịch thuật sơ cấp, cuối cùng vẫn không nhịn được mà càm ràm: “Cô em, cô đúng là đen đủi quá đi.”
Dịch thuật trung cấp trong Nhà Đấu Giá chỉ bán với giá 2 đồng vàng một cái, vậy mà cô em này lại dám bán dịch thuật sơ cấp với giá 1 đồng vàng một cái.
Nếu không phải dịch thuật trong Nhà Đấu Giá đã bị vét sạch, anh ta chết cũng không thèm mua loại dịch thuật sơ cấp này.
Dù sao toàn bộ tài sản của anh ta cũng chỉ có 5 đồng vàng.
Vu Hi khẽ mỉm cười: “Nếu tôi thật sự đen đủi, tôi đã nâng giá cao hơn rồi. Chẳng phải đến lúc đó anh cũng vẫn phải mua sao? Anh bạn, thời buổi này ai lại đi ngược lại với tiền chứ.”
Người kia thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa, cúi đầu ủ rũ đi vào lại thị trấn.
Mấy bộ dịch thuật trung cấp cô mua trước đó cứ bán dần, bán dần, cuối cùng cũng hết sạch. Cả 500 bộ dịch thuật sơ cấp cũng đã bán đi hơn 200 cái.
Không chỉ có mình Vu Hi đang thu mua hàng tích trữ rồi bán lại. Kho hàng của Nhà Đấu Giá gần như đã bị vét sạch bởi những người chơi giàu có. Chẳng biết khi nào mới bổ sung lại.
Vì vậy, những người chơi nào còn tiền thì tranh thủ mua một chút dịch thuật sơ cấp từ chỗ Vu Hi để bán lại kiếm lời.
Thời gian cứ thế trôi đi từng chút một.
Không ngừng có những người chơi tìm đến từ các bài đăng trên mạng.
Khi tia nắng đầu tiên của bình minh xuất hiện, 500 bộ dịch thuật sơ cấp mà Vu Hi mang theo cuối cùng đã bán hết.
Cô vươn vai một cái, vỗ vỗ bụi trên người, rồi trong ánh mắt ghen tị và phẫn nộ của đám người xung quanh, cô đứng dậy, thu dọn đồ đạc, rồi bước ra khỏi thị trấn.
======