Gia Thiện

Chương 16

Nghe được đáp án này, Thánh thượng sững sờ, không hỏi thêm gì nữa mà chỉ khoát tay áo bảo ta lui xuống.

Trước khi rời cung, ta đi thăm Kỷ Tuyết Vi.

Nàng đang ngâm nga bài ca, trong tay đang thêu quần áo cho đứa con trong bụng.

Thấy ta đi tới, vẻ mặt nàng ta chợt biến sắc.

Chúng ta không nói câu nào, chỉ gặp nhau như thế, sau đó ta quay người rời đi.

Lần tiếp theo gặp nàng ta là lúc nàng ta đã sinh xong.

Kỷ Tuyết Vi sinh hạ một hoàng tử.

Khi ta đi vào phòng sinh, đích mẫu hai mắt đỏ hoe bước ra ngoài.

Chúng ta đều biết rõ, nàng không thể sống qua hôm nay.

Thánh thượng có thể khoan dung cho đứa bé này, nhưng sẽ không dễ dàng tha ch/ế/t cho Kỷ Tuyết Vi.

Sắc mặt Kỷ Tuyết Vi tái nhợt, yếu ớt nằm trên giường, nhìn thấy ta vào hai mắt nàng ta chợt sáng lên.

“Muội muội, ngươi nhìn xem, ta vẫn là người thắng.”

“Kiếp này, ta đã có được thứ ta muốn.”

“Thái tử sỉ nhục ta, Lục hoàng tử bất kính với ta, tất cả ta đều không cần!”

“Chỉ cần Hoàng Nhi của ta còn sống một ngày, ta sẽ mãi mãi đè trên đầu ngươi!”

Ta đáp lại nàng ta một lần hiếm hoi:

“Phải, ngươi làm được rồi.”

Kỷ Tuyết Vi bật cười, lần đầu tiên ta thấy nàng ta ở trước mặt ta cười thoải mái đến như vậy.

“Nếu như có kiếp sau, ta không làm đích nữ nữa.”

“Thật là… mệt mỏi…”

Nói xong, nàng ta trút hơi thở cuối cùng, nhắm hai mắt lại.

Ngày hôm đó, Thục phi sinh hạ một hoàng tử, trong phòng sinh để lại huyết thư, chứng minh nàng ta trong sạch.

Thánh thượng cảm động, ôm tiểu hoàng tử tới bên cạnh mình, tự tay nuôi nấng.

Ta thường tiến cung đi thăm tiểu hoàng tử.

Hắn lớn hơn một chút đã biết nói chuyện.

Hắn thích nhất là kéo góc áo của ta, hỏi thăm những chuyện về mẫu phi của hắn.

Ta cúi người, đối mặt với khuôn mặt giống nàng ta như đúc.

“Nàng ta ấy à, là một nữ tử cả đời bi gông xiềng trói buộc.”

“Trên thế gian này có rất nhiều nữ tử giống nàng, sinh ra đã có xiềng xích quấn thân.”

“Về sau, con phải thay họ cởi bỏ những xiềng xích vô tận đó.”

Tiểu hoàng tử như hiểu như không chạy tới ôm lấy chân ta.

“Con xin nghe theo lời dạy của sư phụ!”

Ta sững sờ:

“Con không thể gọi ta là sư phụ.”

Tiểu hoàng tử lại quyết tâm gào lên:

“Ngoại tổ mẫu nói, đây là việc mẫu phi đã dặn con.”

“Mẫu phi nói, chỉ cần con gọi người là sư phụ, mẫu phi sẽ không thua cuộc.”

“Con không muốn để mẫu phi thất bại.”

Kỷ Tuyết Vi thế này là muốn ta bảo vệ hắn cả đời, đổi lấy vị trí thái hậu của nàng ta.

Nàng ta quả thực không hề thua cuộc.

Ta thầm nghĩ, sống lại kiếp này, có lẽ bọn ta đều đã nhận lấy kết cục tốt nhất.

Ta bất đắc dĩ, đành bế tiểu hoàng tử lên.

“Yêu cầu của ta đối với việc thu đồ đệ rất cao.”

“Là gì ạ?”

“Con phải có khả năng giúp đỡ dân chúng trong thiên hạ, giúp đỡ nữ tử tự cường tự lập.”

Tiểu hoàng tử cái hiểu cái không, nhưng lại gật đầu hứa hẹn rất nghiêm túc.

“Con đã nhớ rồi!”

Giọng nói non nớt vang lên trong thâm cung màu son:

“Ngày sau con sẽ mở ra một thời đại thái bình thịnh thế, nam nữ bình đẳng!”

“Đến lúc đó, nếu như mẫu phi đầu thai sinh ra lần nữa cũng sẽ không bị trói buộc!”

Ta ôm hắn, nghe vậy chợt bật cười.

Đúng vậy, Kỷ Tuyết Vi.

Nguyện kiếp sau, tỷ được bình an vui vẻ, cả đời hạnh phúc.