Thẩm Khanh Thu đã ở bên cạnh Diệp Thương suốt mười năm trong thế giới ấy. Khi những nếp nhăn bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt cô, làn da dần chùng xuống, nhan sắc cũng không còn hoàn hảo như trước, cô đã dứt khoát quyết định rời khỏi thế giới đó.
Thực ra, nếu không phải vì Diệp Thương đủ tinh tế, biết cách giữ gìn vóc dáng, trong một số khía cạnh khác cũng rất kiên trì, mang lại cho cô nhiều niềm vui đa dạng thì có lẽ cô đã không ở lại lâu đến vậy rồi.
Thẩm Khanh Thu không kết hôn với Diệp Thương. Sau một thời gian im lặng, y đồng ý với điều đó, cả hai tiếp tục duy trì mối quan hệ tình nhân chứ không phải vợ chồng. Ngoại trừ việc không kết hôn, hai người vẫn sống rất hòa hợp, ngày nào cũng ngọt ngọt ngào ngào. Diệp Thương cưng cô, xem cô là tất cả của y.
Trần Mặc Trạch và Diệp Lan cũng không kết hôn, có vẻ như là họ đang chờ đợi Thẩm Khanh Thu chia tay với Diệp Thương. Lý Tuyên Lam cũng vậy, mỗi ngày đều tìm cách dò la tin tức và sắp xếp những cuộc gặp tình cờ với cô, bền bỉ suốt mười năm, không hề lay chuyển.
Tuy nhiên, Thẩm Khanh Thu có nguyên tắc của riêng mình. Cô không bao giờ đùa giỡn với tình cảm của người khác, khi đang trong một mối quan hệ, cô cũng không mập mờ với bất kỳ ai khác, từ chối rất dứt khoát. Điều này làm Diệp Thương rất yên lòng, khiến y bớt lo lắng về việc không thể kết hôn với cô.
Một lần, Thẩm Khanh Thu mượn cớ bị ốm để thoát khỏi thế giới đó. Trở lại không gian hư vô, cô bảo hệ thống chọn ngẫu nhiên một thế giới hiện đại để cô bước vào.
Hệ thống đáp ứng, khi chuẩn bị chuyển thế, nó hỏi cô: "Chủ nhân, có cần thu hồi lại cảm xúc của cô để lưu trữ không?"
Thẩm Khanh Thu mỉm cười, tay cô vuốt ve cơ thể mềm mại của hệ thống, giọng điềm tĩnh: "Không có cảm xúc nào cần lưu trữ cả."
Hệ thống sững sờ: "Chủ nhân, chẳng lẽ cô không thích Diệp Thương sao?"
Nụ cười của Thẩm Khanh Thu vẫn rạng rỡ, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng vô cảm: "Tôi chỉ thích cơ thể và sự biết điều của anh ta thôi."
Hệ thống im lặng trong một lúc, nhưng rồi nó hiểu ra, bởi chủ nhân của nó đâu phải người bình thường.
Không còn bận tâm đến vấn đề đó nữa, hệ thống vui vẻ bắt đầu quá trình truyền tống: "Chủ nhân, chọn ngẫu nhiên xong rồi, bây giờ bắt đầu chuyển thế nhé!"
Vừa dứt lời, trước mắt Thẩm Khanh Thu loé lên, cô thấy mình đang đứng trong sảnh lớn của một công ty, trên tay cầm một bản sơ yếu lý lịch.
Bản sơ yếu lý lịch này không giống với những bản thông thường. Trên đó không chỉ có thông tin cá nhân mà còn kèm theo nhiều góc ảnh và các tài khoản mạng xã hội, cùng với số lượng người hâm mộ.
Cô mở chiếc túi xách bên cạnh, lấy một chiếc gương trang điểm ra và nhìn vào bản thân.
“...”
Khuôn mặt của cô trang điểm đậm đến mức khó nhận ra. Lớp phấn dày khiến da mặt trông bóng nhẫy, lỗ chân lông bị bít kín, những nốt mụn trên trán và quanh miệng càng lộ rõ.
Dù cô không còn béo như nguyên chủ và khuôn mặt cũng khá là dễ nhìn, nhưng làn da của nguyên chủ xấu thật. Những đốm mụn và nốt đỏ khiến nhan sắc giảm đi đáng kể.
Nhờ có Thẩm Khanh Thu nhập vào nguyên chủ, khí chất và ánh mắt của cô ấy mới cứu vớt được một phần nhan sắc, khiến gương mặt không quá khó coi.
Cô bĩu môi một tiếng rồi khép gương lại, cúi xuống bảo hệ thống chuyển giao cốt truyện.
Theo cốt truyện, ba mẹ của nguyên chủ đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi khi cô ấy mới vào đại học, để lại một khoản tiền bồi thường khổng lồ, đủ để cô ấy sống an nhàn suốt phần đời còn lại.
Thế nhưng, khi lên đại học, cô ấy tiếp xúc với thế giới xa hoa và bắt đầu chạy theo lối sống hưởng thụ. Cô ấy thuê một căn biệt thự với giá hàng vạn mỗi tháng, chỉ ăn sơn hào hải vị, mua sắm những túi xách, quần áo và mỹ phẩm xa xỉ.