“Tránh ra, tránh ra!” Đột nhiên từ cửa vọng vào tiếng ồn ào.
Cố Chỉ Duyên ngẩng đầu nhìn qua.
Y Sát thấy vậy, lập tức lén lút ném nửa chiếc bánh bao còn lại xuống đất, giả vờ đã ăn xong.
Đoàn người nhanh chóng bước vào quán trọ, ánh mắt quét qua đại sảnh, người đàn ông trung niên dẫn đầu với thái độ kiêu ngạo: “Có thấy ai khả nghi không?”
Ông chủ quán trọ lập tức tiến lên, khuôn mặt nở nụ cười: “Không, không thấy ai khả nghi cả.”
“Ông chủ, chuyện tối qua…” Tiểu nhị có chút do dự.
“Im miệng!” Ông chủ vội vàng cắt lời tiểu nhị.
Tên dẫn đầu lập tức rút pháp khí ra, chỉ thẳng vào ông chủ: “Ngươi làm gì vậy?! Ngươi dám lừa dối nhà họ Lưu sao? Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khai mau!”
Ánh mắt hắn lập tức trở nên nguy hiểm.
“Ôi trời, Lưu đại nhân, tôi nào dám lừa dối nhà họ Lưu!” Ông chủ mặt mày tái mét, đành phải giải thích, “Tối qua có hai người khách trọ biến mất, đồ đạc vẫn còn mà người thì chẳng thấy đâu.”
“Trẻ con à?”
“Không, là hai tu sĩ trưởng thành, tu vi Luyện Khí kỳ.” Ông chủ giải thích.
Người đàn ông họ Lưu cau mày, sau đó quay sang ra lệnh cho thuộc hạ phía sau: “Nhà trọ này có vấn đề! Các ngươi, mấy người khóa cửa lại! Không cho ai vào ra, mấy người còn lại theo ta lên lầu kiểm tra!”
Nói xong, hắn dẫn một nhóm người lên lầu, còn lại vài người lập tức đứng chắn trước cửa, không cho ai ra vào.
Ông chủ vung tay tát tiểu nhị một cái, hạ giọng gằn lên: “Không phải trẻ con mất tích, ngươi nói gì lắm thế, còn muốn ta làm ăn nữa không?! Lão tử mà gặp chuyện thì không tha cho ngươi đâu!”
Cùng lúc đó, Cố Chỉ Duyên cau mày, vừa nhìn đám người nhà họ Lưu, vừa đưa một cái bánh bao cho tiểu Mặc: “Bánh bao ăn hết rồi hả? Đừng sợ, ăn thêm đi, ăn no chút.”
Tiểu Mặc: “…” Muốn gϊếŧ người quá.
Hắn từ từ đưa tay ra, nhận lấy bánh bao, rồi cắn mạnh một miếng.
Ánh mắt hắn nhìn xuống nửa cái bánh bao mà mình vừa quăng xuống đất, rồi lại nhìn cái bánh bao nguyên vẹn trong tay…
Cố Chỉ Duyên không để ý đến động tác nhỏ của tiểu Mặc. Thấy mấy người bàn bên cạnh đang trao đổi ánh mắt, cô ghé đầu qua hỏi nhỏ: “Đám người nhà họ Lưu này là ai? Sao ai cũng phải nghe lời bọn họ vậy?”
Hai người mất tích kia, chắc là hai tên định cướp họ tối qua.
Nhưng không biết nhà họ Lưu lại dính dáng gì
Cố Chỉ Duyên chọn hỏi một người vừa mới lộ vẻ khó chịu. Người này nghe vậy, không thèm để ý là một đứa trẻ con hỏi, lập tức mỉa mai:
“Còn ai nữa, đương nhiên là nhà họ Lưu, gia tộc lớn nhất Lộ Thủy Thành. Họ dựa vào Trường Thiên Môn, nói gì thì tất nhiên chúng ta cũng phải nghe theo thôi!”
Người khác vội liếc hắn một cái, nghiêm giọng quát: “Đừng nói lung tung! Gần đây Lộ Thủy Thành có nhiều trẻ con mất tích, ngay cả thiếu gia nhỏ nhà họ Lưu cũng là một trong số đó. Nhà họ Lưu tất nhiên phải tìm cho ra yêu ma đã bắt cóc đám trẻ!”
Người kia lại liếc nhìn Cố Chỉ Duyên, không nhịn được mà nói: “Dạo gần đây, trẻ con ở Lộ Thủy Thành liên tục mất tích. Hai đứa nhóc các ngươi tốt nhất nên nhanh chóng về nhà đi, đừng có lang thang nữa. Giờ nhà họ Lưu đã kiểm soát nhà trọ này, đối với các ngươi cũng là chuyện tốt.”
Cố Chỉ Duyên gật đầu, chìm vào suy nghĩ.
Nhà họ Lưu… dựa vào Trường Thiên Môn sao?
Trẻ con mất tích?
Chuyến xuống núi lần này của cô, điểm dừng đầu tiên vốn dĩ là Thiên Cơ Môn, nhưng lúc này, cô lại không thể kìm nén được sự quan tâm về vụ mất tích của những đứa trẻ.
Thiên địa nhân quả, đến mức độ này cô đã có thể mơ hồ cảm nhận được.
Nội tâm cô muốn ở lại để xem xét, bởi rất có thể chuyện này cuối cùng sẽ có liên quan đến cô.