Bệnh viện An Thành, phòng bệnh đơn.
Phòng bệnh đơn tràn ngập ánh sáng, không khí lạnh lẽo từ bên ngoài thổi vào. Người đàn ông ngồi trên giường bệnh có đường nét khuôn mặt tinh tế, lạnh lùng và đẹp trai.
Anh không biết mình đang nghĩ gì, đôi mày lạnh lùng dần dần giãn ra, ánh mắt dịu dàng, hỏi người trợ lý bên cạnh: "Vợ tôi đâu?"
"Kể từ khi ngài vào bệnh viện, bà chủ vẫn luôn ở đây. Trước khi ra ngoài, mắt phu nhân còn đỏ hoe." Người trợ lý do dự bổ sung: "Có lẽ phu nhân quá lo lắng cho ngài nên mới khóc."
Thẩm Yến sững sờ một chút, ngón tay đặt trên chăn nhẹ nhàng vuốt ve, đóng laptop lại và đưa cho trợ lý, rồi nói: "Phần còn lại mang về công ty, đợi tôi về."
Trợ lý: "Vâng, thưa Thẩm tổng."
Đợi đến khi trợ lý rời đi, người đàn ông ngồi trên giường bệnh khẽ cong môi, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
...
Hành lang bệnh viện.
Tống Mạn Mạn uể oải đứng ở hành lang, thổi gió lạnh, trong đầu không ngừng vang vọng lời hệ thống nói trước đó.
Chẳng lẽ cô đã để mất 200 triệu vào tay nam chính?
Cô lại đưa nó cho anh dễ dàng như vậy sao?
Vẻ mặt của Tống Mạn Mạn trở nên dữ tợn: Cái đồ chó nam chính kia vậy mà lại không nói cho cô biết, không trả lại cho cô, còn tham ô của cô hai trăm triệu!
Vừa lúc Tống Mạn Mạn tức đến sắp mất lý trí thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
“Mạn Mạn.” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng nhưng lại rõ ràng mang theo một chút dịu dàng vang lên từ phía sau.
Tống Mạn Mạn nắm chặt nắm đấm.
Mạn cả lò nhà mày.
Vừa định mở miệng chửi thì Tống Mạn Mạn đột nhiên dừng lại, không đúng mà, thẻ đã đưa cho hắn ta thì vẫn có thể lấy lại được.
Nghĩ như vậy,Tống Mạn Mạn cố gắng không để lộ vẻ mặt dữ tợn, bình tĩnh quay người nhìn về phía Thẩm Yến.
“Ông xã, anh không sao là tốt rồi.”
Tống Mạn Mạn: Trả tiền lại đây!!
Thẩm Yến cụp mắt xuống, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, vô thức đưa tay lên vuốt nhẹ khóe mắt cô, đôi mày lạnh lùng trong nháy mắt dịu lại, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu.”
Cô ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào anh, dường như lúc này Thẩm Yến chính là cả thế giới của cô.
Tống Mạn Mạn: Phải nghĩ cách để mở miệng đòi lại thẻ một cách tự nhiên.
Hai người đứng ở hành lang, anh, người luôn mặc vest, lạnh lùng và khó gần trước mặt Tống Mạn Mạn, lúc này đang mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt, trông có vẻ thanh tú và nhã nhặn, khí chất lạnh lùng xa cách cũng biến mất.
Vừa lúc Tống Mạn Mạn đang suy nghĩ cách mở miệng thì đột nhiên có mấy người xuất hiện ở hành lang.
Đó chính là bạn bè của Thẩm Yến, La Đường, Từ Tây Lâm và Chu Thừa.
"Anh Yến, anh thế nào rồi, không sao chứ? Đều tại chúng em nhất định phải rủ anh đi họp mặt, nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy."
La Đường lo lắng nhìn Thẩm Yến, rất áy náy, lúc đó khi họ cùng nhau đi xe về thì anh đột ngột ngất đi, làm họ sợ chết khϊếp.
Đến bệnh viện mới biết, thì ra Thẩm Yến đã cố gắng đi bộ một quãng dài trên tầng hai đầy khói, mặc dù không hít phải nhiều khói nhưng cũng kiệt sức.
Thẩm Yến nghiêng đầu nhìn họ: "Chỉ là tai nạn thôi."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
"Nhưng mà anh Yến tại sao lại lên tầng hai vậy?"
La Đường thắc mắc.
Thẩm Yến dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Tống Mạn Mạn, thấy cô ấy lo lắng cúi đầu kéo kéo tay áo của mình, thì khẽ mỉm cười: "Không có gì."
"…Được rồi."
Lúc này, Chu Thừa ở bên cạnh đột nhiên đặt một tay lên vai La Đường, tràn đầy kính trọng nói: "Anh Yến, anh không biết đâu, lúc biết anh ở tầng hai, chị dâu đã không chút do dự chạy vào, chúng tôi còn chưa kịp phản ứng."
La Đường cũng gật đầu mạnh: "Đúng vậy đúng vậy, không ngờ chị dâu trông yếu đuối như vậy mà lại dũng cảm như thế."
Từ Tây Lâm đẩy đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, cũng gật đầu: "Đúng là vậy."
Mặc dù biết Tống Mạn Mạn vì biết mình ở tầng hai nên đã không do dự chạy vào, nhưng bây giờ được nghe người khác kể lại, trong lòng vẫn dấy lên sóng gió.
Thẩm Yến cúi đầu nhìn Tống Mạn Mạn đang cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tống Mạn Mạn "yếu đuối" cúi đầu nghĩ thầm: Nếu biết hai trăm triệu nằm trong tay anh, e rằng cô sẽ không do dự dù chỉ một giây.
——
Mấy người bọn họ trở về phòng bệnh.
Ba người kia tùy ý tìm chỗ ngồi lại. Thấy bốn anh em hình như có chuyện muốn nói, Tống Mạn Mạn đứng dậy nói: “Tôi đi mua chút trái cây, các anh cứ nói chuyện nhé.”
Thẩm Yến khẽ dừng lại, rồi nhẹ nhàng gật đầu, giọng ấm áp nói: “Cẩn thận nhé.”
Tống Mạn Mạn sững sờ: “…Vâng.”
Đợi đến khi Tống Mạn Mạn rời đi, sắc mặt anh đột ngột trở nên lạnh lùng, tay nhẹ nhàng gõ lên bàn cạnh giường bệnh, nói với ba người họ: “Đã điều tra ra ai là người phóng hỏa chưa?”
Từ Tây Lâm đẩy đẩy gọng kính, nghiêm túc nói: “Đã có manh mối, hai ngày nữa chắc chắn sẽ điều tra rõ.”
“Ừm.”
Thẩm Yến nhíu mày, họ điều tra là vì lúc đó họ đặt phòng ở tầng hai, nhưng lúc đó Chu Thừa lại hứng chí chạy lên tầng ba, còn căn phòng bị cháy lúc đó chính là phòng mà họ đã đặt ban đầu.
Chính vì căn phòng đó không có người nên lửa càng cháy lớn, lan rộng ra nhiều nơi.
Việc chính nói xong rồi, La Đường không nhịn được nói: “Anh Yến, chị dâu yêu anh nhiều như vậy, anh nhất định phải trân trọng nhé.”
Chu Thừa ở bên cạnh vỗ vai anh ấy, đảo mắt chọc ghẹo nói: “Cậu ngốc à, còn cần cậu nói nữa sao.”
Họ cùng nhau nhìn về phía Thẩm Yến, thấy anh mang ánh mắt dịu dàng, ngay cả khi lúc này Tống Mạn Mạn không ở đây, họ vẫn cảm thấy như bị cho ăn một bụng cẩu lương vậy.
…
Ra khỏi bệnh viện, Tống Mạn Mạn đến trước một cửa hàng trái cây nào đó, nhìn những trái cây trước mặt mà rơi vào trầm tư.
Đợi đến khi cuối cùng cô chọn được trái cây và thanh toán xong, ánh mắt của Tống Mạn Mạn từ từ dừng lại trên con dao nhỏ đặt sau quầy của người bán hàng.
Đợi đến khi Tống Mạn Mạn mang theo trái cây trở lại phòng bệnh, trong phòng chỉ còn mỗi mình Thẩm Yến.
Anh ngồi bên giường bệnh, đôi chân dài thon thả vô thức cong lại, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tống Mạn Mạn, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Tống Mạn Mạn, ánh mắt lạnh lùng biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng khó nhận thấy.
Tống Mạn Mạn xách trái cây đến bên giường bệnh, rồi ngồi xuống lấy một quả táo rất đẹp, lấy con dao chậm rãi gọt.
“Ông xã.”
“Ừm.” Thẩm Yến bất ngờ đáp lại một câu, trước đây cái xưng hô chói tai này giờ phút này đột nhiên cảm thấy vô cùng dễ nghe.
Tống Mạn Mạn khẽ khàng hắng giọng, vô tình hỏi: “Ông xã, anh không phải muốn hỏi em còn nhớ chuyện tối qua không sao?”
Thẩm Yến sững sờ, chợt nhớ lại đêm hôm đó, người phụ nữ say khướt hào hùng vỗ thẻ vào người anh nói muốn làm kim chủ của anh.
“…”
Thấy anh không trả lời, Tống Mạn Mạn không nhịn được nắm chặt con dao gọt trái cây, gọt hết một miếng thịt táo lớn, nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Tối hôm đó em có đưa cho anh cái gì đó không nhỉ, nhưng hình như em không nhớ rõ lắm, ông xã, anh có biết là cái gì không?”
Tống Mạn Mạn: Em biết mà, em biết anh muốn nuốt trọn hai trăm triệu của em!
Phòng bệnh im lặng vài giây, chỉ còn tiếng gọt táo chậm rãi.
“Ông xã?”
Tống Mạn Mạn mặt không biểu cảm: Gọi anh là ông xã là nể mặt anh đấy, đừng có được voi đòi tiên nhé!
Vừa lúc Tống Mạn Mạn sắp bùng nổ, chỉ thấy Thẩm Yến đưa tay từ túi áo bệnh nhân kẹp ra một chiếc thẻ đen, đưa cho cô.
Tống Mạn Mạn do dự nhận lấy chiếc thẻ trông rất có giá trị này, hẳn là của cô rồi.
Nghĩ vậy, khóe miệng Tống Mạn Mạn cong lên, ngay cả quả táo trên tay cũng gọt đẹp hơn hẳn.
Tiếp đó, giây lát sau,Thẩm Yến cau mày, giọng nói trầm thấp lạnh lùng giải thích: "Chiếc thẻ này em cứ dùng thoải mái."
Nụ cười trên mặt Tống Mạn Mạn cứng đờ.
Ý gì đây, đây không phải thẻ của cô à?
Cái quái gì thế này, cô muốn thẻ của cô cơ mà!!
Tiền ở đây cũng không mang về thế giới thực được, vậy thì cô khổ sở vì hai trăm triệu kia làm gì!
Tống Mạn Mạn mặt mày dữ tợn, đột ngột lao về phía anh ta, do Thẩm Yến không phòng bị nên ngã lăn ra giường.
Mà Tống Mạn Mạn thì ngồi trên eo anh ta, hai tay bóp chặt cổ anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi muốn hai trăm triệu của tôi!"
Thẩm Yến rêи ɾỉ một tiếng, sau đó ngạc nhiên nhìn Tống Mạn Mạn ở trên, đôi môi mỏng khẽ động đậy, một lúc lâu không biết nói gì, anh ta khẽ ho vài tiếng, do dự nói: "Thẻ tôi đưa em không giới hạn số tiền."
Tống Mạn Mạn hừ lạnh một tiếng: "Ồ."
Thẩm Yến:“……”
Vừa lúc Tống Mạn Mạn muốn dùng vũ lực ép buộc thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, tiếng giày cao gót đều đều cũng dừng lại đột ngột.
Khi Tống Mạn Mạn quay đầu lại, liền thấy mẹ Thẩm đứng ngây người ở cửa.
Mẹ Thẩm ăn mặc sang trọng, xách túi hiệu, nhìn thấy tư thế thân mật của hai người, lập tức đeo kính râm đang cầm trên tay, sau đó ngẩng cao cằm nói: “Còn đang dưỡng thương mà, tiết chế một chút.”
Nói xong liền lùi ra ngoài, còn ân cần đóng cửa lại.
Tống Mạn Mạn:“……”
Thẩm Yến“……”
Tống Mạn Mạn cúi đầu, vừa lúc chạm mắt với anh, mới phát hiện ra mình đang ngồi trên eo anh ta, lập tức cảm thấy vô cùng lúng túng, vội vàng trèo xuống từ người anh, chỉnh lại chiếc váy hơi xộc xệch.
…
Ra khỏi phòng bệnh, mẹ Thẩm đứng ở hành lang, tháo kính râm, vẻ mặt phức tạp, trong lòng nghĩ, có lẽ không lâu nữa bà sẽ có cháu rồi?
Không hiểu sao, nghĩ đến điều này, mẹ Thẩm lại có chút mong chờ.
Mẹ Thẩm vừa đi được hai bước thì đột nhiên một cô gái chạy vội tới, đυ.ng phải cánh tay bà, may mà bà đỡ được, không bị ngã.
Mẹ Thẩm sắc mặt lạnh lùng, nhìn cô gái vừa đυ.ng phải mình mà không chịu xin lỗi, ngược lại còn khóc lóc đáng thương, không khỏi cau mày: "Được rồi, khóc cái gì."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cô gái ngẩng đầu lên, ánh mắt ngây ngốc, sau đó vô thức gọi một tiếng: "Mẹ?"
Mẹ Thẩm nhíu mày, bị người lạ đột ngột gọi một tiếng "mẹ" quả thực rất kinh hãi, bà khinh thường nói: "Còn nhỏ mà đã học người ta giả vờ bị đυ.ng rồi."
Cô gái đó chính là Đồng Huyên, cô ta cắn môi nhìn mẹ Thẩm.
Đối mặt với người mẹ trong mơ luôn bắt nạt mình, Đồng Huyên trong tiềm thức có chút sợ hãi, cô ta lắp bắp xin lỗi: "Dạ… thật xin lỗi… dì… cháu không cố ý."
Mẹ Thẩm liếc mắt đánh giá cô ta một lượt, thấy chiếc váy dài đã phai màu của cô ta, lại thấy cô ta từ đầu đến cuối đều vẻ mặt ủ rũ, nhưng khi nhìn thấy mình lại có vẻ quen thuộc, bà cau mày không vui nói: "Con biết tôi?"
Đồng Huyên sững sờ, nắm chặt lòng bàn tay, nhớ lại người mẹ trong mơ luôn đối xử với mình rất khắc nghiệt, không khỏi rùng mình, lắp bắp giải thích: "Không... không có... cháu… cái đó… Thẩm Yến anh ấy..."
"Con trai tôi?"
Mẹ Thẩm lúc này mới tập trung nhìn cô ấy thấy cô gái này dung mạo thanh tú nhưng lại có vẻ yếu đuối, có chút nghi hoặc.
"Làm sao, cô với con trai tôi có quan hệ gì?"
Đồng Huyên giật mình, vội vàng lắc đầu, nhưng khi nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng và độc đoán trong giấc mơ lại đối xử dịu dàng và cưng chiều với cô ấy, má cô ấy không tự chủ mà đỏ lên, cắn môi nói: "Chúng cháu... không có quan hệ gì."
Thấy cô ấy nói lắp bắp như vậy, mẹ Thẩm có chút nghi ngờ, chẳng lẽ con trai mình thật sự có quan hệ gì với cô gái này?
Nhưng rất nhanh, mẹ Thẩm đã phản ứng lại, bà hiểu rõ tính cách của con trai mình, dù biết rõ con trai bị ép cưới Tống Mạn Mạn, nhưng tuyệt đối sẽ không dây dưa với người phụ nữ khác.
Mẹ Thẩm khinh thường liếc cô ấy một cái, lại đeo kính râm vào, khôi phục vẻ quý phái của một quý phu nhân, lạnh lùng nói: "Không có quan hệ gì thì đừng có làm ra vẻ như vậy, con trai tôi và con dâu tôi rất tốt."
Nói xong, mẹ Thẩm xách túi xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên và sững sờ của cô gái sau lưng.
Nhìn theo bóng lưng mẹ Thẩm rời đi, Đồng Huyên có chút không thể tin được, bởi vì trong giấc mơ, mẹ Thẩm rõ ràng cũng rất ghét Tống Mạn Mạn, sao bây giờ lại tự miệng thừa nhận cô ấy là con dâu của mình.
Đồng Huyên bị cơn gió lạnh ngoài hành lang thổi vào, chợt nhớ ra điều gì đó, trong phòng bao lúc đó rõ ràng không có Tống Mạn Mạn, cũng không xảy ra hỏa hoạn, càng không có chuyện ai đó liều mạng xông vào cứu Thẩm Yến.
“Chẳng lẽ cô ta cũng nằm mơ sao…” Đồng Huyên lẩm bẩm, sau đó càng nghĩ càng thấy không ổn, cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng bệnh của Thẩm Yến, cắn môi lòng dạ dao động.
Vừa lúc Đồng Huyên định bước về phía phòng bệnh thì điện thoại cô ấy đột ngột reo lên.
Cô vừa mới bắt máy, bên kia đã truyền đến một tràng mắng chửi: “Đồng Huyên cô chết ở đâu rồi, còn không mau về đây làm việc, lại xin nghỉ nữa là coi như không cần lương nữa.”
Đồng Huyên dừng bước, vô thức cúi đầu xin lỗi: “Dạ, tôi xin lỗi, tôi không cố ý, tôi sẽ về ngay.”
“Nhanh lên, tưởng mình là tiểu thư nhà giàu à, muốn nghỉ thì nghỉ hả, hừ, làm quá.” Bên kia hừ lạnh một tiếng rồi cúp máy.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Đồng Huyên có chút ấm ức, nước mắt không tự chủ được mà trào ra, nhưng cô ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần lau khô nước mắt, đi ngang qua phòng bệnh kia, dừng lại quan sát một lúc nhưng không nhìn thấy gì, thất vọng rời khỏi bệnh viện, vội vã đi làm.
Nghĩ đến đây, lần sau gặp lại anh, nhất định cô ấy sẽ nói cho anh biết những gì mình đã mơ thấy.
Nếu người phụ nữ kia cũng mơ thấy những điều tương tự, vậy thì cô ấy càng phải nói cho anh Thẩm biết, không thể để anh bị cô lừa gạt.
——
Phòng bệnh.
Tống Mạn Mạn ngồi bên cạnh, hít sâu vài hơi, tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng giây tiếp theo cô đã không kiềm chế được nữa.
Siết chặt nắm đấm.
Cô ngày nào cũng phải chịu đựng cái tên nam chính lúc nào cũng muốn sụp đổ thiết lập nhân vật này, còn phải giả vờ yêu anh, đã rất khổ rồi, mà bây giờ lương của cô còn bị cô làm mất!
Thấy Tống Mạn Mạn cau mày,Thẩm Yến khẽ nhúc nhích môi, mắt nhìn xuống, đột nhiên nói khẽ: "Cái thẻ đó không ở chỗ tôi, cô đã cất vào két sắt rồi."
Thẩm Yến liếc nhìn cô, nhớ lại những gì đã xảy ra đêm hôm đó, chưa đầy vài giây sau khi Tống Mạn Mạn ném thẻ cho anh, cô ta đã đột ngột rút lại, còn cảnh giác nhìn chằm chằm anh, sợ anh lấy mất.
Sau đó anh tận mắt nhìn thấy Tống Mạn Mạn bước đi loạng choạng về phòng, trước mặt anh khóa thẻ vào két sắt, cuối cùng còn tiến lên vỗ ngực anh, chỉ vào két sắt kiêu ngạo nói: "Anh yên tâm, sau này em sẽ cho anh, bây giờ để em giữ, ngoan nhé."
Nhớ lại những điều này, Thẩm Yến nhắm mắt lại, nghiến chặt hàm, sau đó nhìn sâu vào Tống Mạn Mạn.
Tống Mạn Mạn:“……”
Bầu không khí ngượng ngùng lại bao trùm. Nghe nói thẻ vẫn còn,Tống Mạn Mạn lập tức thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cô không nhớ mình đã làm gì vào đêm đó, nhưng nhìn vẻ mặt của Thẩm Yến, có vẻ như cô đã làm điều gì đó không hay.
Tống Mạn Mạn lén lút liếc nhìn Thẩm Yến, sau đó khẽ chạm vào cánh tay anh, giọng ngọt ngào nói: "Xin lỗi nhé, chồng à."
Thẩm Yến liếc nhìn cô một cái nhưng không nói gì.
Vừa lúc Tống Mạn Mạn định nói tiếp thì điện thoại trên bàn cạnh giường bệnh reo lên.
Thẩm Yến cầm điện thoại, không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, nhưng anh chỉ đáp lại một cách nhạt nhạt rồi đứng dậy, lấy một bộ quần áo trong tủ ra và đi vào phòng tắm.
Vài phút sau, Thẩm Yến mặc sơ mi đen quần tây đen bước ra, ung dung kéo tay áo sơ mi lên, lộ ra cánh tay săn chắc, sau đó liếc nhìn Tống Mạn Mạn rồi đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Tống Mạn Mạn: “……”
Có phải anh giận rồi không?
Tuy nhiên, Tống Mạn Mạn suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao anh lại tức giận.
Nhìn vào căn phòng bệnh trống không, Tống Mạn Mạn lúc này mới chợt nhớ ra mình vẫn đang đóng vai nữ phụ trong kịch bản, mà cô vừa rồi hình như đã hoàn toàn phá vỡ hình tượng nhân vật rồi.
Tống Mạn Mạn đứng dậy, do dự một lúc lâu, rồi cũng đi ra khỏi phòng bệnh.
…
Trong biệt thự.
Tống Mạn Mạn ngồi trước két sắt, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào nó, một lúc lâu không nói được lời nào.
Chết tiệt!
Cô quên mật khẩu rồi!
Tống Mạn Mạn nắm chặt tay, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Làm sao cô có thể quên mất mình đã khóa thẻ vào két sắt, cô ngây ngốc nhìn chằm chằm một lúc, chợt nhớ ra, tối hôm đó ngoài cô ra còn có Thẩm Yến ở đó, vậy thì Thẩm Yến chắc chắn biết mật khẩu.
Tống Mạn Mạn mắt sáng lên, sau đó lập tức đứng dậy định đến công ty của Thẩm Yến tìm anh ta.
Đến cửa, cô nhớ lại lúc ở bệnh viện,Thẩm Yến hình như đang giận dỗi, Tống Mạn Mạn dừng bước, suy nghĩ một lúc rồi rẽ vào bếp.
Lúc này, dì Trần đang rửa những thực phẩm tươi sống. Thấy Tống Mạn Mạn, bà vội vàng bước tới, có chút bối rối nói: “Phu nhân, cô có muốn ăn gì không?”
Dì Trần trong lòng căng thẳng, sợ phu nhân trước mắt lại giống như trước đây, luôn bày tỏ sự không hài lòng ở chỗ này chỗ kia. May mà mấy ngày nay phu nhân như trở thành một người khác, rất dễ hầu hạ, nhưng bà cũng sợ cô sẽ lại trở nên như trước.
Tống Mạn Mạn dừng lại một chút, biểu cảm rất tự nhiên nói: “Không phải, là tôi muốn mang chút đồ đến công ty tìm anh ấy.”
Dì Trần nghe xong lập tức hiểu ra, bà thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Vâng phu nhân, cô chờ một lát.”
Tống Mạn Mạn suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Không cần đâu dì Trần, để cháu tự làm.”
Nói rồi cô tự nhiên sử dụng những dụng cụ trong bếp. Đứng bên cạnh, dì Trần nhìn những động tác thành thạo của Tống Mạn Mạn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Ừm, hình như bà chủ không biết nấu ăn mà?
Tống Mạn Mạn xách theo đồ đến trước công ty của Thẩm Yến, đang suy nghĩ làm sao để hỏi anh mật khẩu két sắt một cách tự nhiên nhất.
Tại quầy lễ tân, hai cô gái trẻ ăn mặc chỉnh tề, đang cười nói vui vẻ với nhau.
Bỗng nhiên, họ nghe thấy tiếng giày cao gót đều đều vang lên, rồi dừng lại trước mặt họ.
Hai cô gái ngẩng đầu lên nhìn, khi nhìn rõ người phụ nữ trước mặt, trong mắt họ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy người phụ nữ đó mặc một chiếc váy nhung đen, màu đen tối đa làm tôn lên làn da trắng nõn của cô, ngũ quan tinh tế, khí chất kiêu sa rực rỡ, lông mày hơi nhướng lên, ánh mắt lưu chuyển, đuôi mắt hơi cong lên, vẻ đẹp quyến rũ và đầy sắc sảo đó khiến hai cô gái ngẩn ngơ một lúc lâu.
Phản ứng lại, cô gái bên trái lập tức nói: "Chào cô, cô có việc gì không ạ?"
Cô gái kia lặng lẽ kéo tay bạn mình một cái, cố gắng kìm nén sự kích động, mỉm cười nhìn người phụ nữ trước mặt.
Tống Mạn Mạn bị cô ta nhìn đến hơi rùng mình, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi tìm Thẩm Yến."
Câu nói này khiến hai cô gái sửng sốt một chút, do dự vài giây rồi nói: "Cô tìm Tổng giám đốc Thẩm thì có hẹn trước không ạ?"
Tống Mạn Mạn do dự một chút, nói: "Có lẽ là không."
"À, vậy có lẽ——"
Cô gái kia còn chưa kịp nói hết câu, bỗng nhiên có một giọng nữ cao vυ't vang lên từ đâu đó, cắt ngang lời cô ấy.
Người phụ nữ đó mặc một chiếc váy bó sát, khoe trọn những đường cong đầy đặn, trang điểm đậm, đeo trang sức đắt tiền, đi đôi giày cao gót lênh khênh tiến tới. Sau đó, cô ta khoanh tay trước ngực, ngẩng cao cằm, mắng mỏ hai cô gái kia một trận.
“Khi nào thì công ty chúng ta trở thành nơi bất cứ ai muốn vào là vào được thế này? Hơn nữa, hai cô đứng đây làm gì, để trưng bày à? Nếu còn mắc lỗi nữa, thì cút khỏi đây ngay lập tức.”
Từ lúc người phụ nữ kia lên tiếng, hai cô gái kia đã run rẩy cúi đầu nghe cô ta mắng.
“Nhưng mà chúng tôi vừa mới...” Cô gái kia rụt vai lại, định giải thích nhưng lại bị cắt ngang.
“Im miệng, ai cho phép các cô cãi lại.”
Bởi vì người phụ nữ tên Thái Nhã Cầm này được cho là họ hàng của công ty, dựa vào chút quan hệ nên thường ngày rất kiêu căng, kiểu mắng chửi vô cớ như thế này thường xuyên xảy ra, dù cho họ không hề mắc lỗi gì, cũng vẫn bị mắng không rõ nguyên nhân.
Sau này họ mới biết, Thái Nhã Cầm hình như đặc biệt ghét những cô gái trẻ, nhất là những cô gái trẻ xinh đẹp.
Những người nhỏ bé như họ đương nhiên không dám chống lại cô ta, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Họ đỏ hoe mắt, cúi đầu không nói lời nào.
Khi người phụ nữ kia mắng xong mới quay sang nhìn Tống Mạn Mạn, khi nhìn thấy gương mặt cô, trong mắt cô ta lóe lên một tia ghen tị, vẻ mặt khinh thường ban đầu lập tức thay đổi, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô.
"Không có hẹn thì cút đi, đừng có mặt dày mày dạn ở lại đây, sếp của chúng tôi không phải loại người mà cô muốn gặp." Người phụ nữ nói với giọng điệu khó chịu, trừng mắt nhìn vào mặt Tống Mạn Mạn, cô ta rất tự hào về khuôn mặt đã phẫu thuật thẩm mỹ tốn kém và lớp trang điểm kỹ lưỡng, nhưng lại không ngờ lại thua kém người phụ nữ này.
Từ lúc người phụ nữ kia mở miệng, Tống Mạn Mạn đã nhíu chặt mày, thấy cô ta mở miệng ra là chửi bới không phân biệt đúng sai, sắc mặt cô lập tức lạnh đi. Lời của editor: Chương này dài hơn mấy chương khác từ đầu tới giờ nên mình chia làm hai phần ạ, thú thật là làm 1 chương dài quá mình cũng nản.