Tiểu Giống Cái Là Vạn Nhân Mê, Dưỡng Một Ổ Lông Xù Xù

Chương 49: Cùng Ăn

Không hổ danh là giống cái cấp 4S, tầm nhìn của cô thật rộng lớn. Một kết quả nghiên cứu quan trọng như vậy mà cô không hề giữ lại, thậm chí không để tâm đến sự vô lễ của ông lúc trước!

Á Âu đứng lên nghiêm chỉnh làm lễ với cô: "Tô Nại giống cái, tôi xin lỗi vì sự vô lễ và nông nổi của mình lúc trước. Ngài chắc hẳn đang đói, hãy ăn trước, nếu sau khi ăn xong ngài vẫn muốn dạy, tôi nhất định sẽ học hỏi một cách chân thành."

"Được thôi, chỉ cần ông nhớ là đã hứa với tôi một điều kiện là được." Tô Nại bắt đầu có chút thiện cảm với ông lão này, người mà chỉ biết chăm chăm vào việc nghiên cứu.

Á Âu nhanh chóng đồng ý: “Tất nhiên, đánh cuộc thì phải chịu thua, điều kiện gì tôi cũng sẽ đồng ý với ngài.”

Tô Nại cảm thấy vui vẻ. Thật ra cô chẳng có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ muốn ông lão sống thọ này trở thành đối tượng thử nghiệm cho cô, cô sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng.

Nhưng trước hết, cô cần phải nấu cơm. Lúc nãy để đạt được mục tiêu, cô đã làm món trứng xào cà chua, giờ thì cô cần đặt món này vào hộp giữ nhiệt trước đã.

Món trứng xào cà chua mà không có cơm thì thật là vô hồn.

Trong lúc nấu cơm, cô tranh thủ nấu thêm món canh sườn hầm bắp ngô.

Á Âu nhìn cô điêu luyện chần sườn, cắt ngô thành khúc, một lát sau, khi mở nắp nồi ra, một mùi hương thơm lừng của rau củ và thịt lan tỏa khắp phòng, khiến người ta phải thèm thuồng!

Ông nhìn chằm chằm vào nồi canh đang dần hoàn thành, rồi vội vã mở cuốn sách cổ về ẩm thực ra.

Đây, đây chính là món canh trong trang sau của món trứng xào cà chua!

Lại chỉ nhìn một lần, cô ấy đã có thể làm ra món canh này sao?!

Lúc này, trong mắt Á Âu, Tô Nại không khác gì một thần nhân! Một báu vật! Cô thậm chí còn quý giá hơn danh hiệu giống cái cấp 4S đối với ông!

Nếu cô chỉ cần nhìn vào hình ảnh là có thể làm ra món ăn cổ đại giống như vậy, thật khó tin nổi nếu cô chịu gia nhập viện nghiên cứu, viện này sẽ đạt được những đột phá lớn đến thế nào?!

Canh tươi ngon đã được nấu xong, Tô Nại cũng rắc thêm hành lá lên trên.

Nhìn thấy Á Âu vươn cổ ra tò mò, và cả Minh Thương cũng không ngừng nhìn về phía cô, cô liền múc cho mỗi người một bát: "Tôi không bỏ nhiều muối, các người có thể nếm thử, nếu cần thì thêm chút nữa."

Á Âu lập tức thực hiện lại quá trình khử trùng và sấy khô tay, trang trọng thay một khăn ăn mới. Minh Thương thấy vậy cũng học theo, sau khi cả hai chuẩn bị xong, họ trao nhau ánh mắt, cùng gật đầu rồi bắt đầu uống canh.

Canh nóng hổi trôi xuống cổ họng, Á Âu suýt bị bỏng nhưng ngay lập tức mắt ông sáng rực lên. Minh Thương sau khi nếm thử cũng nhìn bát canh nhỏ đầy bất ngờ.

Đây là thiên phú của Tô Nại sao?!

Giống cái của anh không chỉ xinh đẹp như tiên nữ, cấp độ tuyệt vời, mà ngay cả tài năng cũng vĩ đại như thế!

Cả hai đều cảm thấy một luồng hơi ấm dâng lên trong dạ dày, vị giác sau khi nếm qua canh dường như reo hò phấn khởi!

Hương vị thơm ngọt của sườn và rau củ hòa quyện vào nhau, khiến món canh trở nên ngon miệng đến bất ngờ! Món sườn, chỉ cần bỏ vào miệng là xương tách ra ngay, thịt mềm đến không ngờ!

Phản ứng thái quá của họ khiến Tô Nại chỉ biết đỡ trán, múc thêm vài bát cơm đã chín, mang món trứng xào cà chua được hâm nóng ra: "Cùng ăn đi."

Á Âu cảm thấy hơi ngại ngùng, lần đầu gặp mặt đã ăn hết thành quả nghiên cứu quý giá của người khác, rõ ràng là hành động không biết xấu hổ. Nhưng ông thật khó có thể từ chối cơ hội được thưởng thức một thành tựu vĩ đại như vậy, nhất là khi ông nhìn chằm chằm vào những hạt cơm trong bát, từng hạt tròn trịa, rời rạc, không như những gì họ làm trong phòng thí nghiệm, khi thì nhão nhoẹt, khi thì khô khó nuốt.

Cuối cùng ông đành mặt dày nói: "Thật khó lòng từ chối, Tô Nại giống cái, khi trở về tôi sẽ mang lễ vật hậu hĩnh để cảm ơn ngài."

Minh Thương đặt bộ dụng cụ ăn xuống, dịu dàng kéo ghế cho cô, múc canh, lấy đồ ăn cho cô.