Truyền Hải vừa thấy cha mình làm như vậy, trong lòng liền lỡ một nhịp, nếu thật là thuốc xổ còn đỡ, hắn nói một ít lời tốt, lấy trình độ sủng ái của cha đối với con trai mình, nhiều lắm cũng chỉ đưa đến thôn trang mấy năm, mấy năm sau lại đón trở về vẫn như cũ có thể có tiền đồ tốt. Nhưng vạn nhất là độc dược, tất nhiên sẽ tổn thương tâm lão gia tử, tiểu con trai đời này sợ là khó có tiền đồ.
Một đêm này Trường Hưng Hầu phủ mặt ngoài bình tĩnh không gợn sóng, nhưng ai cũng có thể cảm giác được bầu không khí khẩn trương, đặc biệt là trong viện Trường Hưng Hầu, toàn bộ sân bị tôi tớ ký tên bán đứt vây quanh, một con ruồi cũng không bay ra được.
Một nhà Truyền Văn được an bài tới một viện nghỉ ngơi, Truyền Văn lười biếng nằm ở trên ghế thái sư bên cửa sổ hóng gió tiêu thực, ngửi mùi quế hương nhàn nhạt trong không khí, hai hàng lông mày của Truyền Văn đều rối rắm ở cùng nhau, nghĩ trăm lần cũng không ra.
【 Việc này sao lại có điểm không đúng vậy? Dựa theo cốt truyện, đêm nay Trường Hưng Hầu phủ xác thật đã xảy ra một chuyện lớn, mà nhân vật trung tâm của chuyện lớn này cũng bao gồm một nhà chúng ta, chúng ta hiện tại hẳn nên đứng ở trước thi thể của Trường Hưng Hầu bị mọi người chỉ vào cái mũi mắng chửi, hiện tại sao cảm giác lại trở thành nhân vật bên cạnh? 】
Truyền Thụy đang vui tươi hớn hở nhét đồ cổ vào trong túi cười càng rộng hơn, kia còn không phải do người cha từ trên trời rơi xuống của hắn nghe được tiếng lòng con gái sao, bằng không một nhà chính mình hiện tại khẳng định đã bị hại thảm.
"Đương gia, cái này, cái này."
Từ Yến lấy bình hoa Truyền Thụy mới vừa cất vào đũng quần ra tới, nhét vào một cái vật trang trí bằng ngọc, sau đó hai người lại tiếp tục càn quét.
Truyền Võ ghét bỏ chà xát tay, "Cha, nương, hai người chỉ nhét ở trên người thì có thể nhét được bao nhiêu món?"
?
Hai người nghi hoặc quay đầu nhìn con trai, chỉ thấy con trai kéo khăn lụa trên bàn xuống, "Dùng cái này đi, đựng được nhiều hơn."
Chủ yếu là sạch sẽ!
"Con trai thật thông minh!"
Truyền Thụy, Từ Yến tràn ra tươi cười đầy mặt, tổ đội càn quét hai người biến thành tổ ba người.
"Cha, nương, ca, mọi người đang làm gì vậy?" Truyền Văn chống cánh tay nhìn về phía ba người.
Một chữ "Trộm…" vừa ra khỏi miệng Từ Yến, Truyền Thụy đã lập tức sửa lại, "Con gái, chúng ta không thể đến hầu phủ không một chuyến."
Còn thiếu chút nữa bị người ta lừa, mấy thứ này tính là ‘tiền bồi thường thiệt hại tinh thần’ gì gì đó cho bọn họ đi!
Nhưng buổi tối hôm nay không đi được, hầu phủ này bao vây kín như thùng sắt, ai cũng không ra được.
Vốn định ngày thứ hai liền sớm chạy lấy người, nhưng sợ lại bị người lừa, mấy người (không bao gồm Truyền Văn) cố gắng tới sau nửa đêm mới mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, ngủ tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh (bao gồm Truyền Văn).
Vừa mở mắt, trong phòng thế nhưng đứng đầy nha hoàn bà tử người hầu hạ, dọa mấy người thiếu chút nữa nhảy dựng lên.