Đoạt Tướng

Chương 25

Chương 25
CHƯƠNG 25

Nắm tay Lý Toàn có chút run rẩy, hắn không có dũng khí phủ nhận, cũng không có dũng khí thừa nhận.

“Ngươi định cứ tiếp tục yên lặng như vậy sao?” Phượng Quân vì sự cố chấp của hắn mà thở dài nói: “Ta thấy Phượng Lăng cũng có tình cảm với ngươi, nếu ngươi thẳng thắn…”

“Không! Xin đại hoàng tử đừng nói thêm gì nữa, ngoại trừ lòng trung thành, thần vốn không có bất cứ tư tâm gì với tam hoàng tử, tam hoàng tử càng không thể thích thần.” Lý Toàn xúc động ngắt lời Phượng Quân, bản thân hắn bị nhìn thấu thì đành chịu, nhưng chỉ có Phượng Lăng, gã nhất định phải cố gắng bảo vệ y cho bằng được.

Phượng Quân có chút ngoài ý muốn, Lý Toàn luôn chững chạc, nay lại tỏ vẻ bối rối đến như vậy trước mặt hắn, theo những gì hắn cảm nhận thì Lý Toàn quả nhiên rất coi trọng Phượng Lăng.

Hai người kia, rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà lại tự phong bế bản thân, làm cho những người đứng ngoài quan sát cũng phải lo lắng thay cho hai người bọn họ.

Phượng Quân cũng từng đau khổ vì tình, nhưng vẫn không thể lý giải được tình trạng của bọn họ lúc này, bản thân hắn thì vô luận như

thế nào cũng muốn người kia có thể là của riêng mình, thậm chí còn vì thế mà không ngừng nỗ lực, không tiếc trả giá, cho dù bây giờ hắn gần như mất đi một cánh tay, nhưng lại có thể đổi lấy việc hai người được ở bên nhau, từ tận đáy lòng hắn vẫn luôn cảm thấy điều này hoàn toàn đáng giá.

Đúng là bởi vì chính mình đã từng chịu đựng cảnh giày vò như vậy, hắn mới có thể liếc mắt một cái đã nhận ra tình cảm mập mờ giữa Lý Toàn và Phượng Lăng, cũng mong có thể trợ giúp bọn họ, tránh để bọn họ rơi vào vết xe đổ của bản thân.

Chỉ là, Lý Toàn lại tình nguyện giấu kín đoạn tình cảm này, cũng không nguyện ý thổ lộ với Phượng Lăng, kẻ ngoại nhân như hắn cũng không thể bắt buộc gã, cho dù hắn đứng ra vạch trần bọn họ, nhưng nếu Lý Toàn vẫn một mực khư khư không nhận thì chung quy việc làm của hắn cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Lý Toàn, ngươi đã suy nghĩ cẩn thận rồi chứ?” Phượng Quân vẫn cố gặng hỏi.

“Thần đã suy nghĩ rất cẩn thận rồi.” Lý Toàn tâm ý kiên quyết trả lời.

“Vậy thì chuyện này ngừng ở đây.”

Đã đến nước này, Phượng Quân cũng không tiện nói thêm, chỉ là cảm thán ở trong lòng, tam đệ của y phải chịu khổ rồi…

Lại qua mấy ngày, trong cung lan truyền một tin tức, nói là Hoàng thượng vì Lý Toàn – Lý tướng quân lập được công lớn mà đích thân tứ hôn cho gã, đối phương là thiên kim thế gia, ôn nhu hiền thục, vô cùng môn đăng hộ đối.

Phượng Lăng đang dưỡng bệnh, vốn không để

ý đến chuyện bên ngoài, nhưng nguyên nhân vì tiểu thái giám bên người của y, vì muốn y vui vẻ mà liên tục nghe ngóng sự tình mới mẻ về để kể cho y, ai ngờ lại khiến y tức giận đến mức hai mắt tối sầm.

“Các ngươi nói là sự thật?” Túm lấy vạt áo của một thái giám, Phượng Lăng hung tợn chất vấn.

“Nô… nô tài cũng là nghe cung nữ bên người hoàng thượng nói ra mà thôi.” Thái giám sợ đến mềm nhũn cả người.

“Không… lhông…” Phượng Lăng giống như mất hồn mà lẩm bẩm nói.

Sao đột nhiên lại như thế? Y còn chưa chuẩn bị tâm lý để sẵn sàng tiếp nhận việc Lý Toàn thích người khác mà, trái tim y như thắt lại, nếu như muốn y trơ mắt nhìn Lý Toàn thành thân thì y thật sự không thể tưởng được tâm của y sẽ như thế nào nữa.

“Tránh ra!” Phượng Lăng đẩy thái giám trước mặt ra, từ trên giường nhảy xuống, còn không kịp đi giày đã chạy ra bên ngoài.

Tiểu thái giám thấy thế vội vàng cầm ngoại y và giày rồi đuổi theo phía sau.

Ngay lúc này, trong đầu Phượng Lăng là một mảnh hỗn loạn, y không nghe thấy tiếng thái giám gọi ở phía sau, càng không có tâm tư quan tâm trên đường y đã va vào bao nhiêu cung nhân, bản năng duy nhất của y là muốn chạy tới trước mặt Lý Toàn xác nhận lại chuyện này.

“Lý Toàn! Lý Toàn!” Vừa vào đến tẩm cung của Phượng Quân, Phượng Lăng liền lớn tiếng quát to.

Lý Toàn đang thủ hộ nghe thấy tiếng y gọi, thậm chí còn quên cả việc xin chỉ thị của Phượng Quân mà chạy vội đến trước mặt y, nhìn thấy bộ dạng của Phượng Lăng, y không khỏi lấy làm kinh hãi.

“Tam hoàng tử, xảy ra chuyện gì ạ?” Lý Toàn vội vàng tiến lên dìu y, vừa cúi đầu nhìn, hắn phát hiện hai bàn chân trắng nõn của Phượng Lăng vì điên cuồng chạy chân trần suốt đoạn đường mà đã bị thương.

“Lý Toàn, ngươi nói cho ta biết, chuyện đó là thật sao?” Phượng Lăng đang nóng lòng, liền không đầu không đuôi mà chất vấn.

Lý Toàn không chú ý y đang hỏi cái gì, chỉ lo lắng cho hai bàn chân đang chảy máu của y, nói: “Chân của ngài bị thương rồi, ngài hãy tới bên kia ngồi, thần sai người đi truyền thái y.”

“Không cần! Ta không cần!” Phượng Lăng chỉ muốn câu trả lời của gã.

Lý Toàn nhìn thấy tâm tình kích động của y, bất chấp cấm kỵ, ôm ngang y lên rồi nói: “Thần xin đắc tội.”

Phượng Lăng thuận thế nắm chặt lấy ngực áo gã, thấp giọng nói: “Lý Toàn, ngươi đừng… đừng thành thân… “

Nói đến đây, nước mắt của y lại chảy xuống.

Lý Toàn chấn động, tâm hoảng ý loạn.

“Tam đệ xảy ra chuyện gì?” Phượng Quân cũng chạy tới xem tình huống, lúc này mới lên tiếng.

Lý Toàn đột nhiên trấn tĩnh lại, nói: “Chân của tam hoàng tử bị thương.”

Phượng Quân nhìn chân của Phượng Lăng một chút, vốn cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là một vết thương rất nhỏ, nghĩ tới trong phòng mình cũng có vài loại dược tùy thân có thể dùng, hắn liền nói:”Ôm đệ ấy vào trong này đi, ta lấy dược đến thoa cho đệ một chút.”

Phượng Lăng đang ở trong lòng Lý Toàn khóc đến mức khắp khuôn mặt y đều đẫm nước mắt, phát hiện Lý Toàn đang định buông mình ra, y chết cũng không chịu, nghẹn ngào nói: “Không cho phép ngươi rời đi, không cho phép!”

“Thần không đi, thần chỉ định bôi dược cho ngài thôi.” Lý Toàn trấn an nói.

Phượng Lăng nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, nói: “Thật sự không đi?”

“Không đi, thần sẽ luôn ở đây.”

Nghe thấy Lý Toàn cam đoan chắc nịch như vậy, Phượng Lăng lúc này mới không quá cam tâm tình nguyện mà buông tay.

Phượng Quân lấy dược cao đưa cho Lý Toàn, nói: “Ngươi làm đi, thái giám trong cung tam đệ cũng đuổi theo tới đây rồi, ta đi ra ngoài xem một chút.”

Dứt lời, hắn liền quăng chai dược vào tay Lý Toàn rồi đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Lý Toàn quỳ một chân trước mặt Phượng Lăng, nâng bàn chân trắng nõn như bạch ngọc của y lên, lấy một chút dược cao lên ngón tay, động tác êm dịu mà thoa lên chỗ bị thương.

“Đau không?” Gã đau lòng nói.

Phượng Lăng lắc đầu, thấy Lý Toàn vẫn ở lại bên cạnh y không rời đi, y có chút an tâm hơn, tâm tình cũng khôi phục lại bình tĩnh, nhỏ giọng khổ sở nói: “Lý Toàn, ngươi muốn thành thân sao?”

Ngón tay Lý Toàn bỗng dừng lại, Lý Toàn điềm nhiên như không nói: “Ngài nghe ai nói vậy?”

“Bọn thái giám nói cho ta biết, bọn họ nói phụ hoàng đích thân tứ hôn cho ngươi, còn nói đây là một chuyện tốt đẹp, muốn gả cho ngươi một tiểu thư vừa có tính tình hảo lại vừa có dung mạo đẹp…” Phượng Lăng vừa thương tâm vừa ghen ghét mà cắn môi dưới nói.

“Hoàng thượng quả thật từng đề cập với thần chuyện này…” Lý Toàn thành thật mà thẳng thắn nói.

Gã còn chưa nói hết, nước mắt của Phượng Lăng vừa mới ngừng lại đã có xu hướng tiếp tục chảy ra.

“Người đừng khóc, để cho thần nói cho hết lời đã.” Lý Toàn thở dài nói, “Hoàng thượng quả thật đã từng đề cập với thần việc này, nhưng thần đã từ chối rồi.”

Phượng Lăng chớp chớp đôi mắt ướŧ áŧ, không vững tin mà nhìn gã.

“Thật sự, thần tuyệt đối không lừa ngài.” Lý Toàn chăm chú nói.

Nếu như Lý Toàn đang nói thật, vậy y điên cuồng chạy một mạch tới đây rốt cuộc là vì cái gì hả? Phượng Lăng nhất thời vì hành vi mất đi lý trí của mình mà xấu hổ đến đỏ mặt.

Nhìn lại bộ dạng của y xem, đường đường là một hoàng tử, cư nhiên lại chỉ mặc nội y, còn chạy chân trần suốt từ tẩm cung của mình tới đây, đường tới đây còn phải xuyên qua ngự hoa viên! Đây không phải là đã khiến những người trong cung chê cười y hay sao?

Phượng Lăng bây giờ chỉ muốn tìm cái động nào đó mà chui vào thôi, không bao giờ muốn đi ra ngoài gặp người khác nữa.

Bất quá, cho dù lần này bị dọa cũng không nhẹ, nhưng ít nhất y đã biết Lý Toàn cũng không có ý muốn thành thân.

“Thật tốt quá…” Y không nhịn được mà vừa cười vừa chảy nước mắt.

Cảm nhận được sự ôn nhu của Lý Toàn, tâm của Phượng Lăng lại có chút lay động, có lẽ, y nên vứt bỏ thân phận, hảo hảo mà thẳng thắn nói ra tình cảm của bản thân với Lý Toàn, nếu không cuối cùng cũng có một ngày Lý Toàn sẽ trở thành của người khác.

“Lý, Lý Toàn. ” Phượng Lăng dùng sức cầm tay Lý Toàn mà nói.

“Ngài có gì phân phó?” Bị y gắt gao nắm tay như vậy, Lý Toàn đành cố gắng dùng khuôn mặt bất động thanh sắc mà che giấu trái tim đang vô cùng khẩn trương của gã.

Phượng Lăng lộ ra thần sắc bối rối khó xử, ấp a ấp úng nói: “Ngươi… lần trước ngươi nói ngươi thích người có tính tình dịu dàng ôn nhu, nếu, nếu ta có thể từ bỏ tính xấu của mình, ngươi sẽ thích ta chứ?”

Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của y, Lý Toàn khổ tâm không nói nên lời.