Tạ Xuân Phong

Chương 8

Thái tử phi nằm yếu ớt trên giường, tóc tai rối bời, dáng vẻ mệt mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Thấy ta bước vào, nàng mỉm cười yếu ớt trách móc: "Muội còn biết tới thăm ta à, nha đầu?"

Ta lập tức chạy đến, nhẹ nhàng ngả vào lòng nàng, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi: "Nương nương, ta sợ muốn chết."

Thái tử phi vỗ nhẹ lưng ta, an ủi: "Tiểu Phong, ta không sao, ta mệnh lớn lắm."

"Nào, lại đây, ôm lấy hài nhi." Thái tử phi dịu dàng nói, ra hiệu ta ôm tiểu hài nhi nằm trong chiếc nôi.

Ta ngập ngừng nhìn Thái tử phi, nàng mỉm cười gật đầu, khiến ta càng thêm chắc chắn. Ta vui sướиɠ cẩn thận ôm lấy tiểu hài nhi. Cô bé nhắm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, nằm yên trong tã lót.

Thái tử phi nhìn con, ánh mắt chứa đầy yêu thương dịu dàng, như sắp tràn ra.

Ta ôm đứa bé, lòng bàn tay rịn mồ hôi vì hồi hộp, mãi mới có thể thốt lên: "Ta... Ta là người đầu tiên ôm đứa bé?"

Thái tử phi cười gật đầu, ta vui mừng đến suýt hét lên.

Trong nhà, ta là con út, không có cơ hội chứng kiến hài nhi nào ra đời và lớn lên.

Là con út, ta luôn bị các huynh trưởng chọc ghẹo về những trò ngốc nghếch thời thơ ấu.

Bây giờ, cuối cùng ta cũng có cơ hội chứng kiến sự trưởng thành của một sinh mệnh nhỏ bé.

Đợi khi nàng lớn lên, ta sẽ nói với nàng rằng, ta là người đầu tiên ôm nàng, nàng đã lớn lên trong vòng tay của ta.

Khi nhìn nàng, ta như đang nhìn thấy chính mình.

Nhưng cuối cùng, ta không thể chờ đến khi nàng trưởng thành.

Nàng chỉ ở lại nhân gian ba ngày rồi ra đi.

Khi Lý Ngộ đòi ôm nàng, mới phát hiện rằng nàng đã lạnh ngắt, nằm yên lặng trong tã.

Tiểu Ngộ đứng cứng đờ bên cạnh nôi, mặt tái nhợt, giọng run rẩy: "Muội muội... muội muội... không khóc nữa rồi."

Thái tử vội vàng lao đến, đẩy Lý Ngộ ngã xuống đất.

Đầu Lý Ngộ đập mạnh vào lư hương phía sau.

Khi Thái tử bế lấy nàng, nàng đã yếu ớt đến mức không thể khóc ra tiếng.

Ta ôm lấy Lý Ngộ, tay kia bịt lấy đầu đệ ấy, máu chảy không ngừng.

Ta nhìn Thái tử phát điên, vị nam nhân cao quý ấy như hóa cuồng, điên cuồng gọi thái y. Thái tử phi khóc thảm thiết, muốn lao xuống giường nhìn tiểu nữ nhi của mình, đứa trẻ mà nàng đã mang thai mười tháng ròng rã.

Hiệp Tĩnh cô cô phải cố hết sức ôm lấy nàng.

Mọi người rối loạn, tất cả các thái y thay nhau chẩn đoán, cứu chữa, nhưng vẫn không thể cứu vãn được sinh mệnh nhỏ bé ấy. Đứa bé yên lặng trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay Thái tử, Thái tử phi khóc ngất đi.

Đây đã là đứa con thứ ba nàng mất. Ta ngồi bệt xuống đất, ôm lấy Lý Ngộ, lặng lẽ khóc, cả người đã lạnh buốt, máu trên tay đã khô cứng lại, giống như không khí trong Đông Cung.

Toàn bộ Đông Cung chìm trong một bầu không khí tang thương, nặng nề, mãi mãi không tan.

4.

Mùa đông thoáng chốc đã qua, xuân lại đến. Nhưng Đông Cung dường như vẫn mãi chìm trong cái lạnh giá của mùa đông ấy.