"Học thành tài rồi hành hiệp giang hồ, làm một vị du y, cứu người giúp đời." Lý Ngộ nói xong, khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười ngốc nghếch.
Ta không biết phải nói gì, lòng ta mơ hồ cảm thấy Thái tử nói đúng, nhưng lại thấy học y quả thực là một điều rất tốt. Tứ ca ta cũng từng nói thầy thuốc phải có tâm từ bi.
Thế nhưng, Lý Ngộ, sinh ra trong hoàng tộc, lại không được phép học y, cũng giống như ta sống ở Trường An mà không được phép cưỡi ngựa. Đột nhiên ta cảm thấy giữa ta và Lý Ngộ có một sự đồng cảm kỳ lạ.
Ta muốn hỏi tại sao Lý Ngộ lại muốn học y thuật, nhưng ta không hỏi, vì ta biết tại sao ta lại muốn cưỡi ngựa. Ta nghĩ, tâm trạng muốn cưỡi ngựa của ta có lẽ cũng giống như mong muốn học y thuật của Lý Ngộ. Và nỗi khao khát muốn quay về Ngọc Môn quan của ta, cũng giống như mong muốn được chu du thiên hạ của Lý Ngộ.
Sau này ta mới biết, cảm giác ấy có một cái tên, gọi là "cầu mà không được."
3.
Đông Cung có hỉ sự, Thái tử phi đã hoài thai. Mọi người ai nấy đều vô cùng vui mừng, trên gương mặt của tất cả mọi người đều hiện lên nụ cười rạng rỡ.
Ta cũng rất vui, đây là chuyện đáng mừng đầu tiên từ khi ta vào Đông Cung. Điều làm ta hạnh phúc hơn là Thái tử phi dù đang mang thai nhưng không hề quên lãng ta, nàng vẫn đối xử với ta như trước, tốt đẹp vô cùng.
Ta ôm lấy cánh tay Thái tử phi, tựa đầu lên vai nàng, hỏi: "Nương nương, đợi khi hài nhi ra đời, ta có thể bế nó chơi không?"
Thái tử phi cười nhẹ, ánh mắt cong cong: "Được chứ, nhưng muội phải đối xử tốt với nó đó."
Ta gật đầu chắc chắn, cam đoan: "Nhất định còn tốt hơn Tiểu Ngộ!"
Thái tử phi mỉm cười dịu dàng, vuốt ve mái tóc ta: "Cô bé ngốc."
Ngày tháng trôi qua, bụng Thái tử phi ngày càng to. Cả Đông Cung đều trông mong sự chào đời của sinh mệnh bé nhỏ này. Mỗi ngày ta đều muốn áp tai lên bụng Thái tử phi để nghe ngóng động tĩnh của hài nhi mới chịu rời đi.
Thời tiết dần trở lạnh, tuyết rơi liên tục, bao phủ Đông Cung trong một lớp mây dày lạnh lẽo. Mọi người đều ít ra ngoài, lửa than trong phòng luôn cháy rực ấm áp, khiến ai cũng lười biếng.
Khi ra ngoài, mỗi lần thở ra lại thấy làn khói trắng mịt mù, như thể muốn tỏa hết hơi ấm ra ngoài, rồi phải bước đi trong gió tuyết, lạnh lẽo ngấm vào người.
Khi đến thăm Thái tử phi, ta không dám vào phòng, sợ mang theo khí lạnh đến cho nàng. Mỗi lần đến ta chỉ đứng ngoài cửa hỏi thăm vài câu.
Thái tử phi mỗi lần đều tức giận trách mắng, nhưng sau đó lại cẩn thận bảo người mang đồ chống lạnh đến cho ta.
"Không cần, không cần, ta không vào đâu." Ta xua tay từ chối lời mời của Hiệp Tĩnh cô cô, rồi nhận lấy túi sưởi mà Thái tử phi cho người mang tới, đẩy cô cô quay về chăm sóc chủ tử.
Ta xoay người, từng bước từng bước đi trong gió tuyết trở về.