"Ta biết cưỡi." Bị nó coi thường, ta có chút bực bội, liền lẩm bẩm đáp.
"Ngươi nói gì?" Có vẻ nó không nghe rõ.
"Ra trận, chẳng có gì sảng khoái." Ta không lặp lại, vì các ca ca của ta nói rằng nữ nhi Trường An không được phép cưỡi ngựa, nên ta cũng không thể cưỡi ngựa nữa. Nếu ta cưỡi ngựa, người ta sẽ chê cười.
Ta không hiểu, đường phố Trường An rộng lớn như vậy, có nhiều nam nhân cưỡi ngựa trên phố như thế, tại sao ta lại không được, dù ta biết cưỡi ngựa.
May thay, nó không dây dưa với lời nói của ta, chỉ kéo ta ngồi xuống, tiếp tục hỏi: "Này, ngươi tên là gì? Ta tên là Lý Ngộ."
Ta lấy lại bình tĩnh, từng chữ đáp: "Tạ Xuân Phong."
Đêm đầu tiên ta vào Đông Cung, ta cùng Lý Ngộ ngồi dưới mái hiên, những câu hỏi ríu rít của nó đã làm vơi đi bớt phần nào nỗi cô đơn trong lòng ta đêm ấy.
2.
Thái tử phi quả nhiên rất hiền hòa. Khi ta đến thỉnh an, nàng giữ ta lại dùng bữa sáng, thậm chí còn cẩn thận hỏi thăm khẩu vị của ta.
Thái tử phi nắm tay ta, hiền từ nói: "Từ nay về sau, Đông Cung chính là nhà của muội. Ta, Thái tử, và Tiểu Ngộ chính là người nhà của muội."
Thái tử cùng Thái tử phi vô cùng ân ái, thành thân đã mười mấy năm mà tình cảm vẫn không hề thay đổi.
Đông Cung chỉ có một chính thê duy nhất là Thái tử phi, nếu không phải Hoàng đế cố tình tứ hôn, Thái tử và Thái tử phi thật sự là cặp đôi hiếm có. Ta cảm thấy hơi áy náy, không nỡ và cũng không muốn phá vỡ tình cảm giữa Thái tử phi và Thái tử. Vậy nên ta chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Thái tử phi đối đãi với ta rất tốt, nàng sai người may y phục mới cho ta, tặng ta những món trang sức tinh xảo, thậm chí còn tự tay chải tóc cho ta, chăm sóc ta vô cùng chu đáo.
Nàng nói, nàng thường ở một mình trong Đông Cung, không có ai để bầu bạn, tâm sự. Nàng còn nói, nàng và Thái tử luôn mong có một người con gái tâm đầu ý hợp, nhưng lại chưa có duyên.
Ta hiểu ẩn ý của nàng. Thái tử và Thái tử phi muốn nuôi dưỡng ta như con gái. Vì thế, trong lòng ta âm thầm xác định lại thân phận của mình: là con nuôi, chứ không phải là một lương đệ. Không ai lại muốn chia sẻ phu quân của mình, ngay cả Thái tử phi cũng không ngoại lệ.
Ngày tháng ở Đông Cung quả thực vô cùng tẻ nhạt. Tuy rằng đôi khi Thái tử phi sẽ dạy ta thư họa, nữ công, hoặc đưa ta đi dạo thuyền trên hồ hay đi nghe hát, ngày ngày trôi qua cũng khá vui vẻ.
Nhưng Thái tử phi không thể lúc nào cũng ở bên cạnh ta, nàng còn phải chăm sóc Thái tử điện hạ.
Thế là ta thường ở bên cạnh Lý Ngộ. Lý Ngộ rất nghịch ngợm. Có người tặng cho Thái tử một con công, nó muốn nhổ lông công để làm quạt tặng Thái tử phi, ta liền giúp nó bắt công.
Chúng ta lăn lộn, dính đầy bùn đất, đầu tóc bù xù, mang quạt lông công dâng lên Thái tử phi. Thái tử phi và Thái tử nhìn thấy bộ dạng lếch thếch của ta và Lý Ngộ, cả hai bật cười nghiêng ngả, Đông Cung tràn ngập tiếng cười vui vẻ.