[Lương Chúc] Tiểu Muội Nhà Họ Lương

Chương 2

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Lương Nguyệt, chuyện này có liên quan đến Chu Tuyết Phỉ.

Chu Tuyết Phỉ là con gái duy nhất của nhà họ Chu, cha mẹ cô cũng rất coi trọng năng lực của Lương Sâm, ủng hộ chuyện tình cảm của hai người.

Nhưng không ngờ, gia đình Chu Tuyết Phỉ đột nhiên gặp vấn đề tài chính, để cứu vãn công ty, họ chỉ có thể liên hôn với một gia tộc khác, hy vọng thông qua gia thế vững chắc và tiềm lực tài chính hùng hậu của đối phương để vượt qua khó khăn.

Nhưng điều kiện tiên quyết là… liên hôn.

Lương Sâm yêu Chu Tuyết Phỉ, Chu Tuyết Phỉ cũng yêu Lương Sâm. Thế nhưng, Chu Tuyết Phỉ gánh trên vai trách nhiệm cứu vãn gia tộc, còn Lương Sâm xuất thân từ tầng lớp bình dân, bản thân anh có năng lực đến đâu cũng không thể cung cấp cho cô sự trợ giúp mà đối phương mang lại. Họ… chỉ có thể thỏa hiệp.

Cuối cùng, Lương Nguyệt qua đời sau một tháng chống chọi với bệnh tật. Còn ngày hôm trước, là ngày Chu Tuyết Phỉ kết hôn với người đàn ông khác.

Lương Nguyệt vẫn không thể vượt qua…

Xin lỗi…

Anh trai.

Đứng trước cõi âm u lạnh lẽo, Lương Nguyệt nhìn thấy từng hình ảnh sau khi cô qua đời.

Ngày cô mất, Lương Sâm như già đi chục tuổi sau cú sốc tinh thần quá lớn. Hình ảnh chợt lóe, mười mấy năm sau, công ty do Lương Sâm tự tay gây dựng đã sánh ngang với nhà họ Chu, đứng trong top đầu thành phố A, bản thân anh từ một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa trở thành doanh nhân giàu có đứng trên bảng xếp hạng, cũng từ một cậu bé trầm ổn từ nhỏ trở thành người đàn ông trung niên lạnh lùng ít nói.

Nhìn Lương Sâm trong màn hình hút hết bao thuốc này đến bao thuốc khác, Lương Nguyệt ở cõi âm đau lòng khóc nức nở.

“Cô gái trẻ đừng khóc nữa, đừng khóc nữa!”

Một âm sai mặc áo choàng dài sau lưng vỗ nhẹ vào vai Lương Nguyệt.

Cô nín khóc, nhìn về phía âm sai. Chỉ nghe ông ta thở dài nói: “Anh trai cô và cô gái kia vốn có nghiệp duyên đời đời kiếp kiếp, kiếp nào cũng có duyên mà không phận, yêu nhau mà không thể ở bên nhau. Tôi đã chứng kiến hai người họ trải qua mười kiếp, không một kiếp nào có kết cục tốt đẹp.”

Nói xong, ông ta lại vừa thở dài vừa lắc đầu. Lương Nguyệt sững người, sau đó đau buồn nói: “Vậy kiếp này của anh trai tôi…”

Âm sai đáp: “Người đời thường nói, bảy phần do người, ba phần do trời. Mọi việc đều có nhân quả. Hai người bọn họ vốn đã có duyên không phận, lại vì oán hận từ kiếp trước, trong lòng không cam tâm, mang theo chấp niệm đến kiếp sau, cứ thế luân hồi chuyển kiếp, đến nay vẫn không có kết cục tốt đẹp. Nếu muốn thay đổi số mệnh này…” Nói đến đây, âm sai liếc nhìn Lương Nguyệt.

Nói thật, Lương Nguyệt đã ở lại địa phủ một thời gian, biết rõ mỗi khi vị đại ca âm sai này nhìn người khác như vậy, nhất định là có chuyện muốn nhờ người, à không, là có chuyện muốn nhờ quỷ… Nhưng phải thừa nhận rằng, câu nói “thay đổi số mệnh” của âm sai đã chạm đến tâm can Lương Nguyệt.

“Kính xin đại ca chỉ giáo!”

Âm sai cười hiền hậu, nói: “Chính là thay đổi số mệnh của bọn họ ở kiếp đầu tiên.”

Mắt Lương Nguyệt sáng lên. Âm sai ho nhẹ một tiếng, nói: “Cô gái à, dè dặt một chút.”

Lương Nguyệt nghe vậy thì suýt ngã, thì ra vị âm sai này là âm sai thời cổ đại, trải qua thời gian ở thời cổ đại còn nhiều hơn cả thời hiện đại, nên trong cốt cách vẫn còn giữ nét hàm súc, dè dặt của người xưa.

Lương Nguyệt lại không biết nguyên do trong đó, chỉ nhìn âm sai với ánh mắt tha thiết, mong ông ta nói rõ hơn về cách thay đổi “số mệnh của bọn họ ở kiếp đầu tiên”.

Âm sai bị ánh mắt nóng bỏng của Lương Nguyệt nhìn chằm chằm, ấp úng nói hết một tràng, Lương Nguyệt nghe xong vô cùng kinh ngạc.

Thì ra anh trai và Chu Tuyết Phỉ chính là kiếp thứ mười của truyền thuyết “Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài”!

Thảo nào…