Cứu Vớt Ác Độc Nữ Phối

Chương 96: Tây huyễn văn (2)

Chapter 96: Tây huyễn văn (2)

Hắc Ám Nữ Thần nhất thời lộ ra tươi cười: “Thật sự là một hài tử thành thực a, một khi đã như vậy, ta đây liền thỏa mãn nguyện vọng của ngươi thì được rồi.”

【 Hắc Ám Nữ Thần độ hảo cảm +5, độ hảo cảm ban đầu 40, độ hảo cảm hiện tại là 45. 】

Nhìn đến thân ảnh Hắc Ám Nữ Thần dần dần biến mất ở trong ma pháp trận, Lê Thanh xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, cũng may nàng đủ cơ trí, bằng không nếu như bị Hắc Ám Nữ Thần phát hiện nữ chủ đã bị hoán đổi, kịch tình sau đó không biết sẽ có thay đổi thế nào……

Bất quá, lại nói đến lúc này, khuôn mặt của Hắc Ám Nữ Thần không giống với nữ phối, ngẫm nghĩ cũng là, nếu nhiều nữ phối đều có khuôn mặt giống nhau như đúc như vậy…… Nàng đại khái liền mỗi ngày nhận sai người, sau đó tạo thành cục diện lộn-tùng-phèo. [1]

*[1] lộn-tùng-phèo. Tu la trường (修罗场). Địa ngục là đây.

Tuy rằng gặp phải trạng huống đột phát, bất quá Lê Thanh vẫn không quên mất mà để cho cẩu huyết kịch tình, bất quá lúc này, trước khi đi, nàng thuận tiện lau đi ma pháp trận trên mặt đất.

Theo trong đồ thư quán đi ra, dương quang vừa chói mắt lại nóng rực chiếu xạ trên ma pháp bào màu đen, Lê Thanh chỉ cảm thấy chính mình có loại « hoa mắt chóng mặt sắp bị cảm nắng ». [2]

*[2] Nguyên tác : tức tương trung thử đích vựng huyễn cảm (即将中暑的晕眩感)

Sách Vật lý 7 và 12 cũng có nói về quang phổ học, các vật thể màu đen thì không phản xạ lại ánh sáng, sở dĩ mắt có thể nhận ra các vật màu đen là bởi vì chúng được đặt cạnh các vật màu khác. Ứng dụng hiện tượng này trong ảo thuật, hiệu ứng sân khấu, kỹ năng sinh tồn ( đem chocolate bọc vào trong giấy bạc, bên ngoài phủ lớp phẩm màu màu đen, đem đặt dưới ánh mặt trời, chocolate tan chảy và ta dùng làm kem phủ bánh biscuit. ) Cho nên, mặc một thân màu đen, đi dưới trời nắng quả là… (Editor)

Bất quá bởi vì nhân thiết thân mình như thế, xung quanh, người qua đường cũng không có dùng ánh mắt chấn kinh gì gì đó mà nhìn đến Lê Thanh.

Lê Thanh vội vàng chạy tới nơi mà kịch tình sắp phát sinh —— phòng học ngự thú khóa.

Ngự thú khóa là một môn học cao cấp của học viện ma pháp hoàng gia, môn này chính là dạy cách như thế nào phục tùng ma thú để cho mình tọa kỵ, đệ tử đi học cần tự mang ma thú, bởi vì giá cả của ma thú thập phần sang quý, mà này đó đệ tử lại không có cường đại đến trình độ có thể tự mình bắt giữ ma thú, cho nên, chỉ có kẻ có tiền mới có thể đến học. [3]

*[3] kẻ có tiền mới có thể đến học. Nguyên tác : chích hữu hữu tiễn nhân tài thượng đích khởi đích khóa (只有有钱人才上的起的课)

Vương Thành tuy rằng là quý tộc, nhưng nghèo rớt mồng tơi [4], cuối cùng chính là lấy di sản của cha mẹ, dưới chỉ đạo của « bàn tay vàng lão gia gia », đã mua một khỏa ma thú đản tối tiện nghi.

*[4] nghèo rớt mồng tơi. Nguyên tác : cùng đích phi khởi (穷的飞起)

Đương nhiên, ma thú đản này là « cao cấp ma thú hỏa diễm lang đản » bị điếm chủ nhận sai, nhưng lại là con hỏa diễm lang có được thượng cổ thần thú huyết thống, có thể liên tục thăng cấp này nọ.

Mang theo mới vừa phu đi ra giống như cẩu giống như hỏa diễm lang, nam chủ Vương Thành ở nhân vật phản diện biểu ca âm mưu hạ công chúa tỷ thí, kết quả không nghĩ tới bề ngoài thoạt nhìn cùng cẩu dường như hỏa diễm lang cư nhiên nghịch tập ma thú của công chúa, làm cho công chúa không cẩn thận từ trên ma thú té xuống, còn vừa vặn cùng nam chủ chạm môi.

Lê Thanh như thế nào lại có thể dễ dàng tha thứ chuyện như vậy phát sinh, nàng nhẹ nhàng đẩy ra ngự thú thất cửa chính, liền nhìn đến ở cách đó không xa đang có rất nhiều người đang vây quanh cùng nhau xem náo nhiệt .

Chen đến bên trong đám người, Lê Thanh liếc mắt một cái liền thấy được một người mặc kỵ trang màu trắng, tóc vàng vừa chói mắt vừa xinh đẹp – công chúa Thù Lị Á.

Thù Lị Á đang cưỡi ở trên một con bạch hổ, dùng thần sắc khinh thường mà nhìn đến nam chủ trước mặt : “Phế vật như ngươi cũng muốn khiêu chiến bản với công chúa ? Con cẩu đáng thương nên cạnh chính là ma thú của ngươi sao ?”

Vương Thành cắn chặt răng, trong mắt mang theo vài phần không cam lòng cùng do dự, hiển nhiên, nam chủ đối với thực lực của hỏa diễm lang mà bảo trì trạng thái do dự.

Lúc này biểu ca của Vương Thành -Vương Nhị Hổ lại ở bên cạnh đối nam chủ châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Tiểu Thành a, ta biết ngươi vô dụng, không bằng chúng ta sẽ không tỷ thí nữa.” Lúc này, Vương Nhị Hổ còn không biết chính mình sau đó sẽ liên tục bị nam chủ làm bẽ mặt, cho nên vẫn còn giữa thái độ thập phần kiêu ngạo.

Vương Thành nghe vậy, chỉ cảm thấy chính mình bị vũ nhục, nhất thời cả giận nói: “So tài liền so tài !”

Lê Thanh: “……” Tới thực không đúng lúc, hiện tại nếu muốn ngăn trở thì cũng quá trễ……

Vì thế Lê Thanh liền như thế bình tĩnh bắt đầu xem nam chủ cùng công chúa đối ẩu.

Sau khi tỉnh lược 3000 chữ đoạn nam chủ cùng công chúa đối ẩu.

Hỏa diễm lang của Vương Thành sau khi liên tục bị bạch hổ của công chúa ấu đả, cư nhiên bạo chủng, lập tức liền cắn xé trên cổ bạch hổ, Thù Lị Á đang cưỡi trên bạch hổ nhất thời bất sát mãnh nhiên [5] mà bị ném xuống.

*[5] bất sát mãnh nhiên (不察猛然). Không lường trước được.

Hơn nữa, phương hướng rơi xuống đất vẫn là vừa lúc đối diện với nam chủ, Vương Thành kinh ngạc nhìn về hướng công chúa sắp ngã xuống, trong lúc nhất thời thế nhưng không thể làm ra phản ứng gì.

Liền ở lúc nghìn cân treo sợi tóc như vậy, Lê Thanh trước nam chủ từng bước làm ra phản ứng, lập tức vọt đến, trong miệng hô to : “Công chúa cẩn thận! !”, sau đó đem nam chủ còn đang ngẩn người gạt qua một bên, vững vàng tiếp được công chúa điện hạ vừa ngã xuống tới.

Thù Lị Á trong mắt tràn đầy kinh ngạc, kinh ngạc mà nhìn đến Lê Thanh, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng kịp vừa rồi đã phát sinh chuyện gì.

Lê Thanh mỉm cười nhìn đến nàng: “Ngươi không sao chứ?”

Thù Lị Á ngây ngốc gật gật đầu, nhẹ giọng mà nói: “Ân…… Không có việc gì.”

Tuy rằng không có kịch tình phúc lợi « hai người cùng nhau ngã nhào xuống đất còn không cẩn thận hôn môi », bất quá chỉ cần là trở ngại kịch tình trong bản gốc, Lê Thanh liền thỏa mãn.

Vương Thành kinh ngạc mà nhìn đến Lê Thanh: “Vì cái gì ngươi lại ở chỗ này?” Không phải còn đang trong đồ thư quán vụng-trộm-cắp [6] sử dụng phong hung ma pháp hay sao.

*[6] vụng-trộm-cắp. Nguyên tác : ám tha tha (暗搓搓)

Thù Lị Á công chúa đang nằm trong lòng Lê Thanh cũng là thần tình nghi hoặc: “Ngươi là ai? Vì cái gì lại đột nhiên xuất hiện cứu ta?”

Đối mặt với nghi vấn của hai người, Lê Thanh thâm tàng công dữ danh [7] mà nói: “Ta chỉ là một người tốt đi ngang qua [8] mà thôi, tên gì gì đó cũng không trọng yếu, quan trọng là công chúa điện hạ ngài an toàn.”

*[7] thâm tàng công dữ danh (深藏功与名). Xem lại chú thích chương 54.

*[8] người tốt đi ngang qua. Nguyên tác : lộ quá đích hảo nhân (路过的好人). Chúng ta chú ý tới điểm này, vì nó sẽ được nhắc lại trong chương 98.

Thù Lị Á cả mặt đã đỏ lại càng đỏ: “Cám ơn ngươi……”

“Công chúa, xin ngươi ghi nhớ, ta vĩnh viễn đều là kỵ sĩ bảo hộ ở bên cạnh ngươi.” Nói ra lời thoại tu sỉ play như thế, Lê Thanh thả Thù Lị Á xuống, trong lúc mọi người còn đang hoang mang [9], liền xoay người ly khai ngự thú phòng học.

*[9] hoang mang. Nguyên tác : bất minh giác lệ (不明觉厉)

Kỳ thật nàng là bởi vì rất tu sỉ, nhịn không được mà trốn chạy.

【 Thù Lị Á công chúa độ hảo cảm +20, độ hảo cảm ban đầu 30, độ hảo cảm hiện tại là 50. 】

Nhìn đến bóng dáng Lê Thanh, Thù Lị Á chỉnh lại váy, trên mặt trắng nõn mang theo vài phần ửng hồng, lẩm bẩm nói: “Mặc dù có điểm kỳ quái, bất quá thật đúng là người thú vị a……” Thật hy vọng sau này còn có thể gặp lại.

Hơn nữa, dáng người của đối phương, tuy rằng cũng không cao lớn, nhưng cái ôm ấp của nàng cũng thập phần ấm áp, khiến công chúa khó có thể quên…… Bị Thù Lị Á bỏ quên ở một bên, ma thú bị thương nhịn không được ủy khuất mà bắt đầu tê rống .

Thù Lị Á lúc này mới nhớ tới bạch hổ còn có thương trong người, vội tìm người đưa nó đi y liệu thất, trước khi đi còn hung tợn trừng mắt nhìn nam chủ liếc mắt một cái: “Nỗi sỉ nhục hôm nay, Thù Lị Á ta vĩnh viễn sẽ ghi tạc trong lòng, trận tỷ thí cuối kỳ, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”

Vương Thành cũng nói: ” Vương Thành ta nhất định sẽ phụng bồi !” Hắn cũng không có nghĩ đến con hỏa diễm lang này của mình -lớn lên giống như cẩu -cư nhiên lại lợi hại như vậy.

Lúc này biểu ca của Vương Thành -Vương Nhị Hổ dùng ánh mắt mơ ước mà nhìn đến con hỏa diễm lang bên cạnh, trong lòng bắt đầu tính toán sự tình phải tìm biện pháp gì mới có thể đem con ma thú này lộng về.

Bất quá Vương Thành đối Lê Thanh vẫn là có vài phần nghi hoặc, liền ở trong lòng cùng « bàn tay vàng lão gia gia » thảo luận.

“Lão gia gia, vì cái gì hắc y nữ tử kia lại đột nhiên xuất hiện ở ngự thú thất? Rõ ràng trước đó nàng vẫn lưu lại ở trong đồ thư quán.” Vương Thành nghi hoặc mà nói.

Bàn tay vàng lão gia gia: “Trước đó ta liền cảm thấy rằng không quá thích hợp, nữ nhân này trên người mặc dù có dấu vết của hắc ám ma pháp, nhưng nhìn qua lại không giống người của Hắc Ám Thần Điện bên kia…… Không sai, chỉ có khả năng đó !”

Vương Thành: “Khả năng gì ?”

“Thì phải là, nàng là hộ vệ mà quốc vương âm thầm phân công cấp công chúa, phụ trách âm thầm bảo hộ an toàn của công chúa, về phần dấu vết hắc ám ma pháp trên người là bởi vì lúc mấy thích khách cùng nàng ấu đả đã lưu lại…… Thật sự là khiến người cảm động a, lão phu có lẽ đã nhiều năm chưa thấy qua một nữ hộ vệ dũng cảm như vậy.” Bàn tay vàng lão gia gia cảm khái một trận.

“Thì ra là thế.” Cảm giác của Vương Thành đối Lê Thanh lại phức tạp vài phần, cảm thấy rằng nàng nhất định là một người có thân thế khổ bức tạo nên tính cách lãnh huyết vô tình – một thiếu nữ ngực phẳng.

******

Lê Thanh sau khi cứu công chúa, xoay người vừa vội vã chạy tới giáo đạo, đi báo danh võ thuật khóa, bởi vì trong nguyên tác không có nói rõ thời gian cụ thể, cho nên, hiện tại vì đểm bảo hiểm, đành phải mỗi một tiết khóa đều không được bỏ sót.

Võ thuật khóa từ sau khi đổi một lão sư mỹ nữ, nam đệ tử đến báo danh liền tăng vọt, nguyên bản sẽ không có mấy nữ đệ tử đến, vì thế người phụ trách của giáo đạo xử thấy được nữ đệ tử như Lê Thanh liền rất là cảm động.

Bất quá sau khi khai giảng, tái báo danh cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, còn cần thông qua một ít nhiệm vụ đến chứng minh quyết tâm của chính mình, người phụ trách của giáo đạo xử cũng chỉ có thể phân phối cho Lê Thanh một nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất.

Vì thế Lê Thanh liền như vậy lĩnh tới nhiệm vụ dễ dàng nhất- đi đến phía sau núi hái thảo dược.

Mang theo một cái cuốc nhỏ mà đi tới phía sau núi, nhìn đến mấy hình vẽ trừu tượng trong sổ tay thảo dược đang cầm trên tay, Lê Thanh tâm tình một mảnh tối tăm.

Căn bản xem không hiểu sổ tay thì phải làm sao tìm thuốc này a! ! Lại nói đến này còn không bằng cấp nàng nhiệm vụ đánh quái cho rồi đi.

Nếu người phụ trách của giáo đạo xử biết được ý tưởng của Lê Thanh nhất định sẽ khóc ngất [10] ở trong nhà vệ sinh.

*[10] khóc ngất. Nguyên tác : khốc vựng (哭晕)

Liếc mắt một cái nhìn lại, trên sườn núi, cây cỏ cơ hồ đều là từ một khuôn mẫu mà ấn ra, căn bản không tìm thấy thảo dược ở đâu.

Lê Thanh: “……” Bằng không, liền dứt khoát tiêu tiền, từ chỗ một đệ tử khác mà chọn mua thảo dược thì được rồi…… Chính là trên người nàng giống như không có nhiều kim tệ như vậy a.

Loại tiền thông dụng của Hắc Ám Thần Điện bên đại lục cùng Quang Minh Thần Điện bên này bất đồng, hơn nữa bởi vì nguyên tố ma pháp mà hai bên nhân thân sở mang theo cũng không giống với, cho nên, kẻ nằm vùng cũng thập phần dễ dàng bị phát hiện, Lê Thanh cũng là có Hắc Ám Nữ Thần phù hộ mới thành công che giấu được thân phận của chính mình.

Cho nên, Lê Thanh tuy rằng là đường đường thánh nữ, nhưng ở trong này lại trải qua những ngày dị thường nghèo khó, quả thực là ba bữa chưa no [11].

*[11] ba bữa chưa no. Nguyên tác : tam xan bất kế (三餐不继)

Đúng lúc này, thân ảnh một người xuất hiện ở trước mặt Lê Thanh, đó là một thiếu niên dáng người mảnh khảnh, một đầu tóc ngắn chải hất một bên, che khuất đi một bên mắt, con mắt còn lại có màu xanh lam tuyệt đẹp, thiếu niên này mặc ma pháp bào tử hình chữ T [12], đang ngồi xổm xuống bên sườn núi mà hái thảo dược.

*[12] hình chữ T . Nguyên tác : bổ đinh đích ma pháp bào tử (补丁的魔法袍子).

Ma pháp bào tử hình chữ 'đinh' (丁).

Lê Thanh nhìn nhìn đến kiểu tóc tiêu chí này, liền đoán được thân phận của đối phương, không sai, người này chính là vị « bạn cùng phòng nữ phẫn nam trang » của nam chủ, Tinh Linh thiếu nữ Alice, dùng tên giả là Ngải Lợi.

Tinh Linh luôn luôn đều là tính cách phi thường cao lãnh, nhưng Alice bất đồng, nàng phi thường hướng tới cách sinh hoạt của nhân loại, tính cách cũng là có khuynh hướng thiên nhiên, phi thường dễ dàng bị người lừa gạt, cũng thích giúp người làm niềm vui.

Vì thế Lê Thanh liền bày ra biểu tình buồn rầu, ở xung quanh Alice đi qua đi lại [13], mãi cho đến khi vòng đến lần thứ mười, kẻ đang chuyên tâm lấy thảo dược- Alice- lúc này mới chú ý tới Lê Thanh bên cạnh.

*[13] đi qua đi lại. Nguyên tác : chuyển trứ quyển quyển (转着圈圈)

“Ngươi có khổ não gì hay sao ?” Alice nhịn không được đối Lê Thanh mà nói.

Lê Thanh do dự mà nói: “Ngươi là?”

Alice cũng ý thức được chính mình vừa rồi có chút quá đột nhiên, ngượng ngùng nói: “Ta gọi là Ngải Lợi, là đệ tử ma pháp hệ, ngươi nếu có khổ não gì liền có thể tới tìm ta hỗ trợ.”

Lê Thanh liền thở dài: “Đạo sư bảo ta tới nơi này hái thảo dược, chính là ta căn bản là không biết thảo dược trên hình này là cây gì, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ……”

“Nếu không ngại, có thể cho ta xem xem không?” Alice đưa tay tiếp nhận sổ tay thảo dược của Lê Thanh, trên mặt lộ ra tươi cười thoải mái: “Nếu là những thảo dược này, ta không cần nhìn sổ tay đều biết chúng nó sinh trưởng ở nơi nào.”

“Thật vậy chăng?” Lê Thanh vui sướиɠ bắt lấy tay nàng: “Thật sự là thật cám ơn ngươi ! Nếu nhiệm vụ có thể thuận lợi hoàn thành, ta nhất định hội hảo hảo báo đáp cho ngươi! !”

Alice khuôn mặt nháy mắt liền đỏ bừng lên: “…… Tay, tay có thể buông ra hay không ?” Tuy rằng đối phương cũng là nữ hài tử, nhưng Alice không biết vì sao tổng cảm thấy rằng có chút ngượng ngùng.

Hơn nữa đối phương lại là một nữ hài tử xinh đẹp lại thành thục như vậy, là loại hình mà Alice tối khát khao.

【 Độ hảo cảm của Alice +5, độ hảo cảm ban đầu 50, độ hảo cảm hiện tại là 55. 】

Lê Thanh vội vàng thu hồi tay, mỉm cười nói: “Chúng ta đây hiện tại liền đi hái thảo dược đi.” Lại nói đến, mấy muội tử gặp được gần đây, độ hảo cảm ban đầu đều rất cao a, quả thực cao đến mức khiến người không thể tin được đây là chân thật.

“Ân.” Alice gật gật đầu.

Có chuyên gia [14] hỗ trợ, không bao lâu hai người liền hái xong đại bộ phận thảo dược được yêu cầu trong nhiệm vụ, cuối cùng chỉ còn lại có một gốc cây thảo dược hiếm thấy vẫn chưa tìm được.

*[14] chuyên gia. Nguyên tác : chuyên nghiệp nhân sĩ (专业人士)

Alice có chút buồn rầu mà nhìn đến sổ tay: “Thảo dược này, ta chỉ từng nhìn thấy qua ở một chỗ sâu trong rừng…… Chính là hiện tại thái dương đều sắp xuống núi, hiện tại đi giống như có điểm phiền toái.”

Lê Thanh: “……” Đâu có gì là dễ dàng đâu? !

“Không sao cả, tuy rằng trời đã tối rồi.” Lê Thanh ưỡn ưỡn ngực, một bộ tin cậy : “Nhưng ta sẽ bảo vệ ngươi, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi bị thương!”

Tuy rằng nói nhiệm vụ là thực chết tiệt, chính là này cũng là cơ hội để thêm hảo cảm a!