Vì thế, Lê Thanh đã bị Nhϊếp Thiên Nhạn khổn đi tới trên bãi đất trống.
Lê Thanh ngẩng đầu nhìn đến, rất xa liền nhìn đến trên bãi đất trống đã dọn xong một mộc thai, mặt trên đang cắm một cây mộc côn hình chữ thập, bên cạnh còn xếp đầy rất nhiều củi lửa…… Xung quanh tất cả đều là đệ tử ma giáo đang cầm đuốc giơ cao, hỏa quang nhiễm đỏ con đường trước mặt.
Tuy rằng không biết những người này rốt cuộc khi nào thì dọn xong…… Bất quá này rõ ràng chính là muốn bắt đầu ngoạn thiêu khảo play a ∑(っ °Д °;)っ
Lê Thanh có loại dự cảm bất hảo: “Chẳng lẽ nói, ngươi chuẩn bị liền như vậy thiêu chết ta ? !” Rất hung tàn ! Nguyên lai Nhϊếp Thiên Nhạn mới là đội trưởng của đội FFF !
“Không dùng phương pháp này thì như thế nào mới có thể giải mối hận trong lòng ta?” Nhϊếp Thiên Nhạn cười lạnh kiễng chân 【 trọng điểm 】 đem Lê Thanh trói lên trên mộc côn.
Xung quanh, đệ tử ma giáo đang cầm đuốc giơ cao đều tĩnh bất tác thanh [1], Nhϊếp Thiên Nhạn đứng ở bên cạnh Lê Thanh, lớn tiếng nói: “Nữ nhân này chính là thám tử do võ lâm minh phái tới thánh giáo chúng ta, hôm nay phải thiêu chết nàng để trọng chấn uy nghiêm của thánh giáo !”
*[1] tĩnh bất tác thanh (静不作声). Giữ im lặng.
Xung quanh, đệ tử ma giáo nghe vậy nhất thời giơ lên ngọn đuốc trong tay, mỗi người đều dùng ngữ khí rất lãnh đạm mà nói: “Thiêu chết nàng! Thiêu chết nàng! Thiêu chết nàng! Trọng chấn uy nghiêm thánh giáo ! !”
Kỳ thật Lê Thanh cảm giác bọn họ căn bản là chính là bách vu da^ʍ uy của Nhϊếp Thiên Nhạn mới tụ tập ở trong này.
Nhϊếp Thiên Nhạn khóe miệng gợi lên một mạt tươi cười, nàng thả người từ trên đống củi nhảy xuống tới, đưa tay đoạt quá cây đuốc của một người bên cạnh, liền trực tiếp ném tới trên đống củi, cười ha ha mà nói: “Ngươi này ngực phẳng xú nữ nhân, đi tìm chết đi! Ha ha ha ha ha.”
Xung quanh, đệ tử ma giáo cũng toàn bộ đều đem cây đuốc ném tới trên đống củi, cơ hồ chính là trong khoảnh khắc như vậy, cây đuốc liền châm lửa, hỏa diễm đột nhiên bùng cháy ngút trời [2], Lê Thanh cảm giác cẳng chân của chính mình còn chưa kịp bị ngọn lửa chạm vào thì cũng đã có loại cảm giác nóng rực.
*[2] bùng cháy ngút trời. Nguyên tác : phi thoán khởi lai (飞窜起来)
Chuyện tới bây giờ, chẳng lẽ nàng thật sự phải « ở hiện tại, nhiệm vụ gì cũng chưa hoàn thành liền đã bị thiêu chết » sao ? !
Lê Thanh nhất thời cảm nhận được ác ý của thế giới, nếu này bản đồ có thể trọng lai một lần, Lê Thanh nhất định mặc kệ chuyện khấu điểm tích lũy, dẫn đầu liền đem Nhϊếp Thiên Nhạn cùng Kiều Mộc đều cưa đổ.
Này đã không phải chuyện tra hay không tra, sinh mệnh mới là tối trọng yếu! !
…… Bất quá hiện tại hết thảy đều muộn rồi.
Lê Thanh nhắm lại hai mắt, liền bắt đầu suy xét là cắn lưỡi tự sát đau hơn hay là bị thiêu chết đau hơn.
Nhưng vào lúc này, thanh âm của hệ thống đột nhiên vang lên 【 Người chơi, đã lâu không gặp, người ta thăng cấp đã về rồi ~(≧▽≦)~ lạp lạp lạp, cao hứng không ? 】
Lê Thanh lập tức mở ra hai mắt, cả giận nói: “Hiện tại không phải lúc nói chuyện phiếm ! Ngươi nhanh nghĩ biện pháp cho ta a, bằng không ta lập tức sẽ 'ăn hành'!”
【 Đừng gấp mà, để cho người ta xem xem…… Eh, Độ hảo cảm của nữ phối cư nhiên đã 100, xem ra ngươi vẫn là rất hữu dụng. 】
“Thật vậy chăng? Thật tốt quá!” Lê Thanh vui mừng đến bật khóc: “Không nghĩ tới nữ phối đại nhân ở mặt ngoài nhìn qua lãnh đạm như thế, kỳ thật đã sớm đối ta có ý tứ…… Không thể nào, hiện tại mới không phải lúc để cao hứng, ngươi có nhìn đến hỏa diễm dưới chân ta hay không a ∑(っ °Д °;)っ”
【 Cái loại sự tình này không trọng yếu a. 】
“Làm sao không trọng yếu ?” Lê Thanh: “Ta lập tức sẽ bị thiêu chết a !”
【Theo lẽ thường trong ngôn tình văn, nữ chủ ở vào lúc nguy hiểm đến sinh mệnh đều sẽ có người đi ra anh hùng cứu mỹ nhân a _(:з)∠)_】
“Tuy rằng nói là như vậy……” Chính là Lê Thanh nhớ tới kia mấy nam chủ trong nguyên tác, Bát vương gia gì gì đó không biết đã đi đâu, Hoàng Thượng đã bị chặt đầu, Võ Lâm Minh Chủ và giáo chủ ma giáo hai kẻ cơ lão còn đang so đo gu thời trang…… Căn bản không ai sẽ đến anh hùng cứu mỹ nhân đi QAQ
Liền ở lúc ngọn lửa đốt tới bào để của Lê Thanh, kia một khắc, một đạo thanh âm lạnh lùng truyền tới: “Dừng tay.” Thanh âm này phi thường thấp, nhưng lại quanh quẩn trong tâm của mọi người, khiến người người không khỏi tinh thần nhất chấn .
Lê Thanh quay đầu nhìn lại, trên cầu thang chính là nữ phối đại nhân, nàng nhất thời kích động hô: “Thánh nữ đại nhân, ngài tới cứu ta sao ?”
Nhϊếp Thiên Nhạn cắn chặt răng, miễn cưỡng lộ ra tươi cười: “Thánh nữ đại nhân, ngươi không phải đang vận công bức độc sao ? Như thế nào hiện tại liền đi ra ? Vạn nhất độc tố ở lại trong thân thể có sơ xuất liền không ổn.”
“Ngươi nghĩ rằng ta là ngươi sao ?” Tần Dao đối Nhϊếp Thiên Nhạn châm chọc một phen: “Ta nếu không đến, người hầu của ta sẽ bị các ngươi thiêu chết.”
Nhϊếp Thiên Nhạn chắn ở trước mặt Tần Dao, ý đồ thuyết phục đối phương: “Thánh nữ đại nhân, người này thật là thám tử của võ lâm minh, nàng vừa rồi còn xuống tay tàn sát thị nữ của ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn cứu nàng sao ?”
Lê Thanh vội nói: “Là ngươi gϊếŧ đó chứ ? !…… Khụ khụ khụ……” Lại nói đến một nửa, Lê Thanh đã bị khói xông vào mặt mũi [3], trong lúc nhất thời nước mắt nước mũi giàn giụa, chật vật vô cùng.
*[3] khói xông vào mặt mũi. Nguyên tác : yên vụ sang đáo(烟雾呛到)
Nhưng vào lúc này, Lê Thanh trong màn sương khói trông thấy được một thân ảnh hướng bên này bay tới, sau đó dây thừng trên người Lê Thanh nháy mắt đã được Tần Dao chặt đứt, hai người cũng từ trong đống lửa bay ra.
“Đi.” Nhϊếp Thiên Nhạn không cam lòng hừ lạnh một tiếng, liền dẫn đầu trốn chạy, mọi người còn lại thấy Nhϊếp Thiên Nhạn đã chạy, cũng không muốn bát quái mà nhìn đến thánh nữ, đều tứ tán khai lai [4], trong lúc nhất thời, mảnh đất trống lớn như vậy cũng chỉ còn lại liệt hỏa đang cháy hừng hực, cùng với hai người bên cạnh.
*[4] tứ tán khai lai (四散开来). Chạy tán loạn.
Lê Thanh được Tần Dao ôm vào trong ngực, trong lúc nhất thời tay chân cũng không biết hướng làm sao phóng, đành phải mà nói: “Thánh nữ đại nhân…… Vừa rồi cám ơn ngươi…… Ít nhiều ngươi ta mới……”
“Không có gì phải cám ơn.” Tần Dao ngạo kiều nữu đầu nói: “Cứu ngươi chính là tiện đường mà thôi.”
“Aha ha ha ha…… Lại nói đến chuyện Kiều Mộc, nàng thật sự không phải ta gϊếŧ!” Vì phòng ngừa chính mình lại bị quan vào tội danh mạc danh kỳ diệu nào đó, Lê Thanh vội vàng giải thích.
“Ta đã sớm biết Kiều Mộc có tâm tư khác, chính là không nghĩ tới nàng cư nhiên chọn ngay hôm nay xuống tay…… Chỉ cần ngươi hiện tại bình an vô sự, ta cũng an tâm.” Tần Dao thở dài: “Phía trước đó, lúc nhìn đến độc xà liền cảm giác không quá thích hợp, sau đó ta hoàn toàn không thể tĩnh tâm để vận công khu độc…… Liền đi ra xem xem, quả nhiên phát sinh loại chuyện này.”
“Kia, kia thánh nữ đại nhân, xà độc của ngươi không có việc gì sao ?” Lê Thanh đột nhiên nhớ tới vị trí rắn cắn thập phần vi diệu kia, không biết nàng vào lúc hôn mê đã cùng nữ phối đại nhân trải qua loại « tu sỉ hấp độc tư thế » gì a.
“Điểm ấy độc cũng thương tổn không đến ta.” Tần Dao nói: “Thân là thánh nữ của thánh giáo, nếu cũng vô dụng giống như thể loại « thám tử không xứng chức nhà ngươi » chẳng phải là xong rồi ?”
Lê Thanh nhẹ nhàng thở ra, do dự mà nói: “Kia, kia thánh nữ đại nhân, ta có thể trực tiếp, trực tiếp gọi tên của ngươi không?” Độ hảo cảm đều đã 100, kêu nick name gì gì đó là chuyện thuận theo tự nhiên mà >////v