Chapter 76: Tu chân văn (8)
Tiếng thét chói tai là từ tửu lâu Ven Sông truyền ra [1], một tiểu cô nương trong tay đang ôm vật một vật gì đó, tựa vào thành lan can mà run lẩy bẩy.
* [1] Nguyên tác : hà bạn tửu lâu (河畔的酒楼)
Theo thật lâu trước kia bắt đầu, Lê Thanh chỉ biết trong « X điểm » văn có một số tác giả phi thường không có tiết tháo, nhưng nàng mãi đến hôm nay mới khắc sâu cảm nhận được điểm này.
Bởi vì tiếng thét chói tai vừa rồi là của một nữ hài tử, so ra tuổi tác xuất hồ ý liêu rất nhỏ, Lê Thanh dùng mắt thường tính ra nàng không sai biệt lắm mới chỉ năm sáu tuổi mà thôi.
Đây mới là thực Lolita a! ! Ngay cả Lolita cũng cưa, nam chủ này thật là ! !
Mà Lolita trước mặt vây quanh mười mấy tráng hán, đều là bộ mặt dữ tợn, hoàn toàn không bởi vì người trước mặt chỉ là một tiểu Lolita mà có nửa phần thương tiếc.
Lolita cắn chặt răng, ôm chặt vật gì đó trong lòng, cố lấy dũng khí mà nói: “Không được lại đây! Các ngươi nếu đi qua, ta liền nhảy xuống đó !”
Đám tráng hán nhưng không có chút do dự, nhe răng cười mà xông tới.
Lolita thất kinh trèo lên trên lan can, dưới chân trượt một cái, trở tay không kịp mà ngã xuống lầu hai.
Mắt thấy Lolita sẽ rơi xuống trong nước, Phùng Thủy Căn vội phi thân qua, muốn tiếp lấy.
Mắt thấy tay của nam chủ cách thân thể của Lolita chỉ còn hơn mười thước, Lê Thanh một cước giẫm lên lưng hắn, thành công trước một bước so với nam chủ mà ôm lấy Lolita.
Phùng Thủy Căn bởi vì lúc giữa không trung bị Lê Thanh hung hăng thải một cước, trực tiếp bị ném tới trong nước.
Lê Thanh ngự kiếm ôm Lolita đứng trong không trung, mấy tráng hán đối diện dùng ánh mắt kinh tủng mà nhìn đến nàng, lẫn nhau trao đổi mà nói:
“Người này cư nhiên có thể bay, chẳng lẽ nói nàng chính là người tu chân trong truyền thuyết ?”
“Đáng chết, chúng ta như thế nào lại đánh thắng được người tu chân a.”
“Chính là nếu như vậy trở về cũng không hảo phục mệnh a……”
“Quên đi, dù sao như thế nào cũng đều là tử, chúng ta vào tửu lâu, trước có một bữa cơm no đủ hưởng thụ nhân sinh đi.”
Vì thế, nhóm người này liền tiến vào trong tửu lâu, đi ăn uống no say.
Lê Thanh: “…… !” Liệu còn có một chút nhân vật phản diện nào vẫn còn đạo đức nghề nghiệp [2] hay không a, ý chí không kiên định như vậy !
* [2] đạo đức nghề nghiệp. Nguyên tác : chức nghiệp thao thủ ( 职业操守)
Trong lòng Lê Thanh, tiểu Lolita mở hai mắt to tròn, sùng bái mà nhìn đến Lê Thanh, “Đại tỷ tỷ, ngươi chính là tiên cô trong truyền thuyết sao…… Thật là lợi hại, cư nhiên có thể bay.”
Lê Thanh bày ra mỉm cười rất ôn nhu mà nhìn đến nàng, “Tiểu muội muội, không cần lo lắng, đám người xấu này sẽ không đến truy ngươi nữa đâu.”
“Cám ơn tiên cô tỷ tỷ!” Lolita lập tức ôm chặt Lê Thanh.
Lê Thanh: “…… Quả nhiên vẫn là trực tiếp kêu đại tỷ tỷ đi, đúng rồi, tên của ngươi là gì?”
Tiểu Lolita chớp chớp mắt, “Ta gọi là Vương Nhị Nha.”
Lê Thanh: “……” Này tác giả gọi là rất bớt việc đi ! ! Mặc kệ là Tiểu Hồng Tiểu Phương Tiểu Mai hay là Nhị Nha, tất cả mọi người rất thống khổ a ! !
Phùng Thủy Căn từ trong nước trèo lên trên bờ, Lê Thanh cũng ôm Lolita bay qua.
Lê Thanh một chút đều không có thành ý xin lỗi, nói: “Chuyện vừa rồi thực xin lỗi, ta không phải cố ý……” Mới là lạ.
Phùng Thủy Căn nói: “Ta tin tưởng ngươi lúc ấy cũng chỉ là nhất thời tình thế cấp bách…… Bất quá tiểu muội muội ngươi rốt cuộc là vì cái gì bị người truy, ta xem này thành trấn vẫn là rất hòa bình a……”
Lê Thanh âm thầm trong lòng cấp nam chủ điểm một lời khen, thật không hỗ là nam chủ, vừa nói ra đã dập tắt khí thế của bản sao.
Vương Nhị Nha ôm chặt cái hộp trong lòng, giận dữ nói: “Ta cũng không rõ ràng, mẫu thân trước khi chết kêu ta phải giữ kỹ cái hộp này, ngàn vạn lần đừng cho đám người kia lấy đi……”
“Đám người kia?” Lê Thanh nghiêm mặt nói: “Chính là những người trước đó đã đuổi theo ngươi ?”
“Không sai.” Vương Nhị Nha gật gật đầu, lo lắng nói: “Chính là những người đó vẫn đuổi theo ta, hơn nữa…… Ta nghe nói lão Đại của bọn họ thật là cùng các ngươi giống nhau, đều là tiên nhân biết bay, vẻ như là rất lợi hại.”
Phùng Thủy Căn đột nhiên ngộ đạo, thần sắc ngưng trọng mà nói: “Quả nhiên không sai, ta lần đầu đến thôn này liền cảm thấy có chút không hợp lý, lúc ấy vẫn chưa chú ý nhiều…… Hiện tại xem ra, trong thôn này có thể là tiềm tàng cái gì ma tu, cho nên, linh khí mới có thể quái dị như thế.”
Lê Thanh: “……” Rõ ràng trước đó ngươi đều là vẫn thực nhàn nhã mà ăn uống a! ! Hơn nữa ma tu loại này nhân vật phản diện là từ đâu lôi ra tới, phía trước đó căn bản đề cũng chưa đề cập qua a! ! Đột nhiên moi ra,có phải không đây……
Này có thể chính là trực giác của nam chủ đi, trong thế giới này, nam chủ quang hoàn lợi hại nhất, trực giác của nam chủ cơ bản cũng không hề sai lầm.
Tuy rằng cái gì cũng chưa cảm nhận được, nhưng Lê Thanh vì muốn khiến chính mình cảm giác khốc huyễn một chút, cũng đứng đắn nói: “Ta cũng đã phát giác, thôn này, linh lực vận chuyển cùng ngoại giới có chút bất đồng, không nghĩ tới cư nhiên có ma tu tiềm tàng ở đây, xem ra bọn chúng là đang mưu đồ âm mưu quỷ kế gì đi.”
Phùng Thủy Căn hiếm khi thấy kháo phổ một hồi, hắn nghiêm túc mà nói: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau trở về núi, nói cho những người khác biết !”
“Nhưng cũng không thể lưu Nhị Nha một người ở trong này a, nếu đến lúc đó nàng bị bắt đi thì làm sao bây giờ?” Lê Thanh có chút không bỏ xuống được an nguy của Vương Nhị Nha, đám nhân vật phản diện « không có đạo đức nghề nghiệp » vừa rồi vẫn đang còn ở trong tửu lâu đối diện mà ăn uống no say.
“Đại ca ca đại tỷ tỷ, không có việc gì, chỉ cần cái hộp này không ở trên tay ta, bọn họ sẽ không truy ta nữa, các ngươi có thể trước mang theo cái hộp trở về, ta ở chỗ này chờ các ngươi.” Vương Nhị Nha vài bước đi tới trước mặt hai người, đem cái hộp giơ lên.
Lê Thanh cảm thấy rằng Lolita hiểu chuyện như vậy thật là rất khiến người đau lòng, liền dò hỏi: “Ngươi yên tâm đem nó giao cho chúng ta sao ? Đây chính là vật mà mụ mụ ngươi để lại cho ngươi a.”
“Không sao cả.” Vương Nhị Nha lộ ra tươi cười an ổn, tay phóng tới nắp hộp, thấp giọng nói: “Đại tỷ tỷ cùng đại ca ca lớn lên tựa như người tốt, ta tin tưởng các ngươi. Hơn nữa dù sao trong này cũng không có cái gì……”
Mắt thấy Vương Nhị Nha muốn mở hộp, tầm mắt hai người nhất thời xoay vòng, dù sao, lòng người luôn luôn có hiếu kỳ, tuy rằng vừa rồi vẫn chịu đựng, kỳ thật mặc kệ là Lê Thanh hay là Phùng Thủy Căn đều rất muốn nhìn xem trong hộp là vật gì.
Theo Vương Nhị Nha mở ra cái hộp, một trận sương khói lập tức từ trong hộp xông ra, ngửi được sương khói, hai người đều nhịn không được mà ngã xuống trên mặt đất.
Lê Thanh thử động đậy thân thể, lại phát hiện chính mình cả người đều không có khí lực, ngay cả thử động ngón tay cũng là vạn phần gian nan, linh lực cũng bị giam cầm ở trong đan điền, căn bản vô pháp sử dụng, mà bên cạnh Phùng Thủy Căn nhìn qua tình huống cũng cùng nàng không sai biệt lắm.
“Đừng vọng tưởng, hai người các ngươi sau khi hít vào sương mù cũng đã trúng độc, trong mười canh giờ này đều không thể nhúc nhích.” Một thanh âm băng lãnh truyền tới.
Lê Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, liền nhìn đến Vương Nhị Nha đang phụng phịu, dùng tầm mắt băng lãnh mà nhìn đến hai người, cùng bộ dáng mại manh vừa rồi hoàn toàn không giống với, quả thực như là hai nhân cách khác biệt.
“Đáng giận…… Nguyên lai ngươi mới là nhân vật phản diện!” Lê Thanh chính là nghĩ một chút liền hiểu được, cái gì ma tu nhân vật phản diện giả dạng làm Lolita lừa gạt người linh tinh…… Bất quá loại chiêu trò cẩu huyết này, nàng cư nhiên còn bị lừa, chỉ có thể nói lỗi là do Lolita rất manh ! ( uy)
Bất quá nàng vốn đang nghĩ đến đây là loại kịch tình tùy tùy tiện tiện diễm – ngộ [3] này nọ, không nghĩ tới cư nhiên là kịch tình đứng đắn, đáng giận, cái này nếu không cẩn thận 'ăn hành' thì làm sao bây giờ.
* [3] diễm ngộ (艳 遇). Tình cờ gặp mặt.
Vương Nhị Nha đem cái hộp phóng qua một bên, cười lạnh nói: “Này thành trấn đã sớm bị chúng ta ma tu sở chiếm lĩnh, người tu chân vô công rồi nghề các ngươi chờ chịu chết đi, ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Lê Thanh: “……” Vì cái gì, vì cái gì Vương Nhị Nha nói như vậy, nàng ngược lại cảm thấy rằng người sắp 'ăn hành' chính là đối phương a…… Loại này tiêu chuẩn nhân vật phản diện, cách phát ngôn thật là rất không khốc huyễn.
Vừa rồi vẫn làm hình nền [4], Phùng Thủy Căn cũng đã kịp khẳng định lại sự tồn tại của mình, “Ngươi đừng cho rằng người tu chân chúng ta đều là ăn dấm chua, môn phái chúng ta nhất định sẽ tìm đến chúng ta, đến lúc đó có các ngươi đẹp mặt rồi !”
* [4] làm hình nền. Nguyên tác : Cương cương nhất trực điệu tuyến đích phùng thủy căn dã xoát liễu hạ tồn tại cảm (刚刚一直掉线的冯水根也刷了下存在感)
“Nga?” Vương Nhị Nha nhíu mày, “Dù sao trước đó liền gϊếŧ chết các ngươi thì tốt rồi.”
******
Cùng lúc đó, trên núi.
Mấy sư huynh của xx phái cùng nhau nói chuyện phiếm.
“Đúng rồi, giống như cái gì Phùng sư đệ cùng Lê sư muội từ nãy đến giờ cũng không thấy mặt a.”
“Có thể là xuống núi đi ước hội đi.”
“Thật quá đáng mà, cư nhiên đem đám sư huynh FA [5] chúng ta ném ở đây mà đi ước hội!”
“Dù sao ngày mai cũng không cần bọn họ lên sân khấu, để lại bọn họ ở dưới chân núi ngoạn đi.”
* [5] FA. Nguyên tác : đan thân (单身)
“Cứ như vậy đi.”
Vì thế mãi vài ngày sau, người của xx phái cũng không xuống núi đi tìm mấy sư đệ muội đã mấy ngày không thấy……
******
Lê Thanh bị Vương Nhị Nha đánh ngất, tỉnh lại mới phát hiện chính mình đang nằm ở trong sài phòng, bên cạnh còn có nam chủ đang nằm bất tỉnh nhân sự.
Lê Thanh: “……” Hiện tại rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ! ? Tuy rằng hai người đều có nam nữ chủ giác quang hoàn hộ thể, nhưng này quang hoàn tổng cảm giác khi linh khi mất linh a.
Hơn nữa Lê Thanh thử vùng vẫy, phát hiện chính mình quả nhiên vẫn là không có nửa điểm khí lực, ngay cả dây thừng bình thường cũng không thể chặt đứt.
Đúng lúc này, cửa bị người mở ra, Vương Nhị Nha vác thái đao đi đến, lạnh lùng nhìn đến hai người mà nói: ” Thời gian ăn cơm sắp tới, ta cũng phải động thủ.”
Thái đao trong tay nàng được mài vô cùng sắc bén, lóe ra quang mang chói mắt.
“Khoan đã nào a! ! ! Mọi người có chuyện hảo hảo nói, không nên động đến thái đao! !” Lê Thanh trong đầu nhất thời hiện lên đủ loại sách mà trước lúc xuyên qua đã xem, tỷ như là 《 thiệt tiêm thượng đích X quốc 》《 thiệt tiêm thượng đích thực thi quỷ 》《thiệt tiêm thượng đích cự nhân 》 và vân vân, nhất thời cả người cũng không tốt lắm. [6]
* [6] thiệt tiêm thượng đích X quốc (舌尖上的 X 国)
thiệt tiêm thượng đích thực thi quỷ (舌尖上的食尸鬼)
thiệt tiêm thượng đích cự nhân (舌尖上的巨人)
“Thiệt tiêm thượng đích trung quốc” (舌尖上的中国) hay “A bite of China” là một Chương trình truyền hình thực tế về ẩm thực, tập 1 phát sóng vào 2012. Hoàn toàn không liên quan tới hai cái dưới.
Editor chỉ biết tới “Tokyo Ghoul” (2011), tựa Trung hình như là “Thiệt tiêm thượng đích đông kinh thực thi quỷ” (舌尖上的东京食尸鬼).
Xin hãy đóng góp thêm cho chú thích này.