“Khoan đã nào…… Vì cái gì ta nghe không hiểu những lời ngươi nói.” Lê Thanh nhịn không được mà lui về phía sau vài bước,”Ngươi khi nào thì từng mất trí nhớ a, ta không nhớ tới lại có tình tiết này !”
Tuy rằng Lê Thanh trong lòng mơ hồ đoán được cái gì, nhưng nàng thật sự không muốn tin tưởng cái loại khả năng này a, thật sự là 'quá nhọ', nhìn thế nào vẫn có cảm giác 'refresh'. [1]
*[1] refresh. Nguyên tác: tam quan đô bị xoát tân liễu (三观都被刷新了).
Tam quan : thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Thế giới quan. Cách nhìn nhận của chủ thể về thế giới bên ngoài.
Nhân sinh quan. Thái độ đối với vấn đề cơm áo gạo tiền, mối quan hệ giữa con người, suy nghĩ của bản thân về mục đích của đời người.
Giá trị quan. Đánh giá tổng thể về con người/ sự vật/ sự việc.
Tam quan (三观). Kiến trúc cổng có ba lối đi thường thấy ở chùa chiền. Cổng tam quan mang ý niệm “ba cách nhìn” của Phật giáo gồm có “hữu quan”, “không quan” và “trung quan”, thể hiện cái sắc (giả), cái không ( vô thường) và trung dung của cả hai.
“Ngươi kỳ thật rất rõ ràng mà.” Lạc Dao thản nhiên nói: “Chuyện ở thế giới trước, chuyện ở thế giới trước đó nữa, ngươi vẫn luôn lừa gạt ta.”
Cái gì ! Cư nhiên thật là như vậy ∑(っ °Д °;)っ
Kịch bản này rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì đây, nguyên lai không phải các nữ phối chỉ dùng một khuôn mặt, mà nữ phối căn bản chính là cùng một người sao ?! Chuyện này so với 'chỉ dùng một khuôn mặt' còn ác liệt hơn a! !
“……” Lê Thanh quả thực khóc không ra nước mắt, cùng Lạc Dao biện giải nói: “Không đúng, ta cũng không biết người trước đó thật là ngươi a, ta chỉ nghĩ là chúng ta đã chạm mặt nhau mà thôi!”
Cũng đúng lúc này Lê Thanh ở trong lòng dùng sức hỏi hệ thống: “Uy, hệ thống, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra a, ngươi cư nhiên không đem chuyện trọng yếu như này nói cho ta biết ! !”
【 Cái này…… Vốn ngươi không biết cũng không có gì sự, mỗi khi nữ phối đến một thế giới mới liền sẽ mất đi ký ức đó, chính là thế giới này xảy ra chút BUG mà thôi…… 】[2]
*[2] BUG : lỗi.
“Ngươi có biết hay không, chính là bởi vì chút điểm BUG này của ngươi, ta có thể cứ như vậy 'ăn hành' a! !” Lê Thanh cảm giác nếu chính mình cùng Lạc Dao hoán đổi vị trí, nhất định hận không thể bóp chết nàng a _(:з)∠)_
Cảm giác đã luôn luôn lừa gạt cảm tình của người khác a…… Tuy rằng Lê Thanh tự nhận là thẳng nữ, nhưng nàng cũng không phải cái gì cũng chưa phát giác ra →_→
【 Người chơi, ta cam đoan với ngươi ! Chỉ cần ngươi thành công rời đi thế giới này, sau đó sẽ không bao giờ phát sinh BUG như vậy nữa! ! 】
“Hệ thống…… Hiện tại trọng điểm là làm sao mới rời đi được đây ? Lạc Dao hiện tại một bộ tư thế muốn gϊếŧ ta a.” Lê Thanh cảm giác chính mình đã cách 'ăn hành' không xa.
【 Yên tâm đi, nàng sẽ không gϊếŧ ngươi, về phần mặt khác, chính ngươi động não thì được rồi o(*////▽////*)q tỷ như nói Sắc – Dụ và vân vân…… 】
Nói xong một lời thoại không chút trách nhiệm như vậy, hệ thống liền tiêu thất bóng dáng! !
Đoạn đối thoại vừa rồi tuy rằng rất dài, nhưng kỳ thật cũng chính là Lê Thanh ở trong đầu cùng hệ thống trao đổi mà thôi, trên thực tế chỉ tốn vài giây đồng hồ. Ở góc nhìn của Lạc Dao, xem ra chính là Lê Thanh bị chính mình cấp dọa ngây người.
Lạc Dao nhìn thấy bộ dáng của Lê Thanh lúc này, tâm nhất thời nhuyễn xuống dưới, tiến lên, nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc của nàng, “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi không ly khai khỏi ta, ta sẽ không đối với ngươi làm ra chuyện gì.”
“Kia, cái kia.” Lê Thanh cả người đều khẩn trương mà nói lắp, “Chính là, chính là ngươi hiện tại chuẩn bị làm cái gì a? Vì cái gì muốn dẫn ta tới nơi này? Chúng ta không trở về an toàn khu sao ?”
“Còn trở về làm gì? Chỉ có hai người chúng ta ở trong này không phải tốt lắm sao ? Ai cũng không thương tổn được đến ngươi…… Hay là nói.” Lạc Dao sắc mặt đột nhiên lạnh xuống dưới, “Ngươi đã vừa mắt Lãnh Ngạo Tuyết? Hay là Vương Minh Minh? Hay là Cao Soái?”
“Không không không.” Lê Thanh vội vàng lắc đầu, vì bảo trụ tính mạng của chính mình mà đành phải nói: “Bọn họ làm sao so được với Dao Dao ngươi a, quả thực ngay cả một phần vạn của Dao Dao ngươi cũng không thể so với ! !”
Lạc Dao mặt nhất thời đỏ, nàng quay đầu, “Liền ngươi có thể nói…… Bất quá nói thật, ta sẽ không cho ngươi rời đi nơi này, ngươi một khi rời khỏi ta, liền tìm cơ hội đi chết đi.”
“Ha hả ha hả……” Lê Thanh xấu hổ cười cười, “Chuyện trước đó đều chỉ là trùng hợp mà thôi! Ta cũng không phải đã chết mới có thể rời đi……” Chỉ là bởi vì lúc hoàn thành nhiệm vụ cũng là lúc chết mà thôi →_→
Quá bi tráng a, mỗi một thế giới đều vì bảo hộ người mình yêu [3] mà chết, ngẫm lại thật khiến cho người ta cảm động.
*[3] người mình yêu. Nguyên tác: hảo cơ hữu (好姬友)
Đáng tiếc Lạc Dao không thể lĩnh hội được loại tâm tình này của Lê Thanh, nàng chỉ biết hắc hóa [4] mà thôi, “Dù sao ngươi sau này cũng không được đi, ngươi phải ở lại thế giới này cùng ta cùng nhau chết già đi. Nếu sau này còn có một cái thế giới nào nữa thì lại bàn tiếp.”
*[4] hắc hóa (黑化). Thiết định của nữ thứ là phải trở thành nhân vật phản diện, mức độ 'ác' tăng dần đều theo từng tập phim.
“……” Lê Thanh nói: “Ngươi không biết những ngày tháng không có internet rất thống khổ sao ? Muốn ở chung cũng có thể tìm một cái thế giới tốt một chút a, tỷ như nói cái thế giới « tổng tài » trước đó chẳng hạn.”
Lạc Dao đã nhớ tới chuyện thương tâm ở quá khứ, hắc hóa độ lại càng tăng thêm vài phần.
“Nói đến thì, ngươi đối ta rốt cuộc là cảm giác gì?” Lạc Dao rốt cục đã hỏi ra trọng điểm.
“Này, này, chúng ta không phải là bạn tốt sao ?” Lê Thanh rối rắm nói.
Lạc Dao sắc mặt càng đen, nàng một tay nâng lên cằm của Lê Thanh, “Nguyên lai ngươi trước đây đều là trêu đùa ta!”
“Ta không có a! !”
“Ngươi dám nói ở thế giới thứ nhất không phải chính ngươi đã cường hôn ta sao ?” Lạc Dao giận dữ phản cười, cúi xuống liền một ngụm cắn lấy môi Lê Thanh, dùng sức cắn đến bật máu.
Cảm giác mùi máu tươi ở trong khoang miệng khuếch tán, Lê Thanh lại cảm giác cả người không ổn, vì cái gì lúc nàng cùng Lạc Dao hôn môi không cảm giác có chỗ nào sai sai [5] a ∑(っ °Д °;)っ
*[5] chỗ nào sai sai. Nguyên tác: bất đối đích đích phương (不对的地方)
Chẳng lẽ nói, nàng kỳ thật là một bách hợp sao……
Không, loại chuyện này quá phức tạp rồi ! !
******
Mười ngày sau, giữa hai người, chuyện nên phát sinh đều đã phát sinh, chuyện không nên phát sinh cũng đã phát sinh.
…… Chính là như thế quyết đoán lạp đăng [6] _(:з)∠)_
*[6] lạp đăng (拉灯). Thổi đèn.
Tình tiết thường thấy trong các phim cổ trang: Hai nhân vật chính ngồi bên giường, nói mấy câu lãng mạn, vươn tay thả màn/trướng xuống, sau đó máy quay lia slow motion qua chiếc đèn/ giá nến trên bàn, sau đó… ( À mà thôi đi. )
Mặc dù không liên quan nhưng Editor lại nghĩ tới Bộ Lights out (2016) có tựa đề tiếng Trung là “Quan đăng hậu” (关灯后)/ “Quỷ quan đăng” (鬼關燈).
'Tắt đèn' của Ngô Tất Tố mô tả chị Dậu chạy ra khỏi nhà của quan cụ khi ngoài trời tối đen như mực. ( Buông tay, chị vội choàng dậy, mở cửa chạy té ra sân. Trời tối đen như mực, đen như cái tiền đồ của chị. )
Lê Thanh đối xu hướng giới tính của mình càng hoài nghi, rối rắm mà giật lấy tóc của mình, “Ta rốt cuộc là xu hướng giới tính gì đây a a a a.”
“Không được, hệ thống.” Lê Thanh rốt cục chịu không nổi rồi, “Ngươi nhanh nghĩ biện pháp cho ta, kế tiếp, cái nhiệm vụ gϊếŧ chết nam chủ kia, ta phải làm sao mới có thể hoàn thành a! ! Còn có con « vua xác sống » chết tiệt kia rốt cuộc ở đâu!” Thu phục xong hai nhiệm vụ này thì nàng đã có thể đi đến thế giới kế tiếp rồi, cũng không cần phải làm rõ suy nghĩ của mình lúc này nữa →_→
【…… Ngươi đã rối rắm như vậy, ta đây liền nói cho ngươi thôi. Ngươi chẳng phải là « đại hiệp đũa » trong truyền thuyết sao, dùng chiếc đũa cắm ở trên tường rồi trượt xuống cũng không sao mà (⊙_⊙)】
Lê Thanh: “……”
Hệ thống 【…… 】
Lê Thanh: “…… Ta biết rồi.”
Vì cái gì nàng không nghĩ qua loại phương pháp này !
Vì thế lúc này, thừa dịp Lạc Dao đi phòng bếp làm cơm trưa (…… ), Lê Thanh rình rình rập rập [7] ngửi được từ trù phòng truyền hương vị, liền trực tiếp từ trên ban công nhảy xuống.
Loại cảm giác này rất khó hình dung, dù sao Lê Thanh cảm giác chính mình rốt cục đã hiểu được cảm thụ của siêu nhân……
Vào thời khắc còn có hơn mười thước liền rơi xuống đất, Lê Thanh lập tức rút ra chiếc đũa ăn cơm trưa hôm nay, hướng phía trước mà hung hăng đâm vào trên tường, chiếc đũa đâm thật sâu vào vách tường xi măng.
Lê Thanh như vậy theo tường trượt hơn mười thước, cuối cùng ở khoảng cách hai thước liền nhảy xuống đất, trong cả quá trình này nàng đã đổi cả thảy bốn năm đôi đũa…… Quả nhiên phải nghĩ ra biện pháp đem hợp kim chế ra đũa mới được a.
Khoan đã nào, nàng khi nào thì đã tiếp nhận cái kịch bản « đại hiệp đũa » này a ∑(っ °Д °;)っ
Lê Thanh không dám tạm dừng một giây, trực tiếp nhanh chân liền hướng an toàn khu mà chạy tới, hiện tại nếu không mau chạy, nàng cảm giác chính mình sẽ bị Lạc Dao S-M.
Tuy rằng sức lực của nàng cũng không yếu, nhưng bản năng sợ hãi vẫn có a! ! (← loại sợ hãi này bất kỳ thời điểm nào cũng có thể xuất hiện !
Lấy tốc độ hiện tại của Lê Thanh mà nói, chưa đến một giờ đã chạy tới bên ngoài an toàn khu, về phần mấy con xác sống gặp được trên đường và vân vân, đương nhiên là dễ dàng [8] dùng chiếc đũa đâm chết.
*[8] dễ dàng. Nguyên tác: khinh khinh tùng tùng (轻轻松松)
Lê Thanh tùy tiện tìm một người đến hỏi về chuyện an toàn khu.
Từ sau khi boss sở nghiên cứu bị huyết tẩy [9], thế lực trong an toàn khu liền đã xảy ra thay đổi rất lớn, nam chủ Cao Soái bởi vì nam chủ quang hoàn, đã thành công trở thành lão Đại của an toàn khu, quả thực là làm cho người ta vô pháp thổ tào.[10]
*[9] huyết tẩy (血洗). Tắm máu; tàn sát đẫm máu.
*[10] vô pháp thổ tào (无法吐槽). Không thể nói gì ; Không buồn nói lý ;
Mà Bạch Liên Hoa cũng bởi vì « dự tri dị năng » của hắn mà an an ổn ổn [11] trở thành « tiên tri » của an toàn khu, Vương Minh Minh chính là « tiên tri phu nhân » →_→
*[11] an an ổn ổn. Nguyên tác: thỏa thỏa (妥妥)
Mà chuyện về Lãnh Ngạo Tuyết, người qua đường tỏ vẻ cũng không rõ, chỉ biết là tiên tri có một tỷ tỷ ở trong bệnh viện trị liệu và vân vân, người kia phỏng chừng chính là Lãnh Ngạo Tuyết rồi.
Cuối cùng chính là Lý Tiểu Hồng, trước đó Lạc Dao mang theo Lê Thanh trốn chạy, đã đem Lý Tiểu Hồng để lại trong an toàn khu (…… ).
Lý Tiểu Hồng không biết tung tích, người đã không biết đi nơi nào rồi, mọi người nhất trí cho rằng là cùng Lạc Dao các nàng cùng nhau chạy, nhưng sự thật cũng không phải như thế.
Lê Thanh nghe xong tình hình, đối Lý Tiểu Hồng lại thêm vài phần lo lắng, nhưng hiện tại cũng không có cơ hội đi tìm nàng, đi tìm Cao Soái cùng vua xác sống mới là chuyện trước mắt.
******
Bệnh viện trong « an toàn khu ».
Mạt thế đến nay, tình trạng bệnh viện vẫn là thập phần đơn sơ, nếu Lãnh Ngạo Tuyết không phải là thân thích của Bạch Liên Hoa, đã sớm bởi vì mức độ trị liệu khó khăn mà bị đuổi ra bệnh viện rồi _(:з)∠)_
Lạc Dao rất nhanh đã đi đến bệnh viện, nàng lạnh lùng nhìn đến khu chợ trong an toàn khu, nhẹ giọng nói: “Ngươi đã nghĩ đến, ta đây trước hết cho ngươi một cái cơ hội.”
Đúng vậy, Lạc Dao đã sớm phát hiện chuyện Lê Thanh trốn chạy, nhưng nàng không có đuổi theo, mà là âm thầm đi theo đến đây, nàng phải nhìn xem tình địch của chính mình là ai, mới ra tay.
Nơi Lạc Dao đến đầu tiên chính là bệnh viện, bất quá không nghĩ tới chính là Lê Thanh không có tới đây.
Lạc Dao đứng ở cửa phòng bệnh có vài phần nghi hoặc, “Nàng kia đến đây chẳng lẽ thật sự không phải vì Lãnh Ngạo Tuyết sao……”
Đợi vài phần phút cũng không nhìn thấy người đến, Lạc Dao cũng liền định đi ra ngoài nhìn xem, nhưng lúc này phía sau nàng chợt truyền đến tiếng ho khan của một nữ nhân.
Không hiểu vì sao, Lạc Dao liền dừng lại cước bộ, vài bước đi tới bên giường Lãnh Ngạo Tuyết.
Lạc Dao ngưng thần mà nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lãnh Ngạo Tuyết, tay cũng nhẹ nhàng đặt lên trên cái trán của nàng.
Cơ hồ là trong khoảnh khắc, thân thể của Lãnh Ngạo Tuyết liền trở nên nửa trong suốt, cuối cùng biến thành vô số quang điểm liền biến mất ở trong tay Lạc Dao.
Lạc Dao mặt không chút thay đổi mà nhìn đến tay của chính mình, còn có giường bệnh trống không, trong lòng đột nhiên hiểu được đây là cái gì đã xảy ra.
Lãnh Ngạo Tuyết, kỳ thật thật là nàng a…… Chính là tính cách (của nàng) ở hai cái thế giới trước đó không quá giống nhau, cho nên, lúc rời đi đã tạo thành linh hồn phân liệt.
Trên thực tế đích thật là như vậy, bởi vì linh hồn phân đến của Lãnh Ngạo Tuyết ít hơn, cho nên nàng mới có loại giả lập bị bệnh nan y như vậy, bởi vì dạng linh hồn này ở thế giới nào đi nữa cũng đều không thể tồn tại trong thời gian quá lâu.
“Quên đi, dù sao « ký ức loạn thất bát tao » của ta cũng đã quá nhiều rồi, đa nhân cách cũng không sao cả.” Ánh mắt Lạc Dao đột nhiên trở nên ôn nhu, nàng từ trong ngực lấy ra một cái còng tay, “Bây giờ ta đã tìm được vật này, có thứ này, xem Lê Thanh nàng còn làm sao chạy trốn được.”