Cứu Vớt Ác Độc Nữ Phối

Chương 13: Cẩu huyết ngược văn (2)


Chapter 13: Cẩu huyết ngược văn (2)

【 Có cái gì không khoa học đâu, cứ như vậy đi →_→】

【 Nhiệm vụ chính 2[ ngược tra nam ] đã hoàn thành, mở khóa nhiệm vụ chính 3[ sắm vai nam chủ rồi ngược tra nam thứ ]】

Lê Thanh: “Ngươi đừng tự tiện liền tuyên bố nhiệm vụ như vậy, cho dù mặt ta có thể dịch dung, dáng người cũng không giống nhau a! !” Nàng lẩm nhẩm tính ra chiều cao của nam chủ, “Hắn ít nhất cũng cao một thước chín, ta mới một thước sáu lăm, có phải không đây!”

Ngẫm lại một người một thước sáu năm lại mang khuôn mặt tà mị của nam chủ kia, Lê Thanh liền cả người bất ổn.

【 Không sao cả, bản hệ thống cung cấp cả chuyện chỉnh dung [1]…… Không, « dịch dung ngoại quải » là sản phẩm công nghệ cao của tương lai, không những dịch dung được khuôn mặt, còn có thể khiến thân hình phát sinh thay đổi, có thể nói là lợi khí lớn nhất để hành tẩu giang hồ. 】

*[1] chỉnh dung (整容). phẫu thuật thẩm mỹ.

Lê Thanh: “…… So với nói là chỉnh dung, kỳ thật đây căn bản là biến thân mà.”

【 Chuyện này căn bản không trọng yếu, đây là cổ ngôn văn, cũng không phải ma huyễn văn, nếu nói là biến thân thì sẽ phá hư không khí a! ! 】

Trầm mặc giây lát, trong tay Lê Thanh đột nhiên xuất hiện một chiếc mặt nạ mỏng, nàng đem mặt nạ mang lên mặt, trước mắt tối sầm, sau đó lại có loại cảm giác nhìn mọi thứ từ trên cao nhìn xuống.

Soi gương một chút, quả nhiên nàng hiện tại đã biến thành vị nam chủ một bộ tà mị cuồng tứ lãnh khốc kia, cư nhiên ngay cả y phục đều biến thành y phục xuyên trên người nam chủ.

“Thật không hỗ là công nghệ cao……” Ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật Lê Thanh vẫn hoài nghi hệ thống này là ma huyễn thế giới của tương lai.

” Không thể nào hệ thống, thi thể của nam chủ vẫn còn nằm đây mà, ta cuối cùng phải xử lý một chút đi.” Lê Thanh rối rắm nói: “Hơn nữa ta đi sắm vai nam chủ, phần vai của nữ chủ phải làm sao bây giờ?”

【 Chuyện này…… liền lộng chút thủ đoạn, để cho người khác không dám tiếp cận viện này thì tốt rồi. Lấy cớ nói chính là vì nghênh đón công chúa giá đáo, nữ chủ cam chịu làm thϊếp cấp công chúa thoái vị gì đó, về phần, thi thể của nam chủ…… Ngươi có từng nghĩ đến chuyện đem đến một nơi heo lánh nào mà đốt xác phi tang hay không. 】

“Ngươi nha !” Lê Thanh nói: “Đừng nói giỡn!”

【 Vậy để cho nam chủ tùy phong nhi thệ [2] đi. 】 theo lời này của hệ thống nói xong, thi thể của nam chủ cũng như cát bụi liền bị gió thổi tán đi, nhất thời trên mặt đất sạch sẽ, ngay cả một giọt huyết cũng không có.

*[2] tùy phong nhi thệ (随风而逝). Cát bụi trở về với cát bụi ; Yêu dấu theo gió bay ; Để gió cuốn đi. Hình ảnh hạt bồ công anh bay lượn trong gió.

Lê Thanh thở dài: “Tổng cảm giác có điểm thực có lỗi với nam chủ a…… Bất quá quên đi.”

******

Ngày tiếp đó chính là ngày cưới công chúa về, mọi người cũng đều biết được chuyện Lê Thập Nhất tự cam làm thϊếp, đều cảm thán nữ nhân này thức thời.

Lê Thanh đi đến căn phòng ngủ thổ hào của nam chủ, liền nhìn đến mấy nữ nhân trang điểm chói mắt, ăn mặc tinh xảo đứng ở ngoài cửa.

“Các ngươi có chuyện gì?” Lê Thanh lạnh lùng nói. Trong tiểu thuyết, hình dung thanh âm của nam chủ là trong chút thanh lãnh [3] mang theo vài phần cực nóng, làm cho người ta cảm giác trong lòng run sợ lại vừa nhịn không được mà tâm động…… Lê Thanh tự nhận học không đến thanh âm cuồng bá khốc huyễn như vậy, cho nên, điểm lãnh đạm liền quên đi.

*[3] thanh lãnh. trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Bốn nữ nhân này đều là tiểu thϊếp của nam chủ, chức vị lúc trước là đám nha hoàn của nam chủ, các nàng tự nhận bồi bạn nam chủ đã nhiều năm, tất nhiên có thể so sánh công chúa và nữ chủ đều đều khiến nam chủ yêu thích. Nhưng các nàng không biết rằng vị nam chủ tuyệt tình kia kỳ thật đã sớm cấp các nàng hạ tuyệt dựng dược _(:з)∠)_

“Tướng quân, ta nghe nói công chúa kia khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp như hoa, chính là tính cách hơi có chút kiêu căng.” Một tiểu thϊếp lấy tay khăn che mặt sở sở khả liên [4] mà nói: “Nếu nàng gả vào đây, sau đó muốn đuổi chúng ta đi thì làm sao bây giờ……”

*[4] sở sở khả liên (楚楚可怜). Giả vờ đáng thương ; Diễn sâu.

Lê Thanh không nghĩ tới công chúa còn chưa kịp tiến vào, đám nữ nhân này lại ở đây suy đoán lung tung…… Nếu các nàng là sống ở trong « trạch đấu văn », sớm đã biến thành vật hi sinh rồi _(:з)∠)_

Kỳ thật Lê Thanh cũng rất không thích đám vật hi sinh này, nghĩ đến các nàng lúc trước s-m nguyên chủ lâu như vậy →_→

Nói tới đây, Lê Thanh cũng may mắn nàng không có xuyên đến « trạch đấu văn », bằng không nàng có thể sẽ bị thế giới quỷ súc kia lộng đến điên mất.

“Nếu công chúa không muốn nhìn đến các ngươi, các ngươi phải rời đi vậy.” Lê Thanh nói: “Vừa vặn bản tướng quân dưới tay còn có mấy nhà chưa lập gia đình.”

Về phần, vấn đề đám tiểu thϊếp đã sớm không thể sinh dục, Lê Thanh cũng lười quản, dù sao cũng xứng với mấy tên là tiểu đệ của nam chủ.

“Cái gì? ! Tướng quân ngài cư nhiên cũng muốn chúng ta đi.”

“Tướng quân, chúng ta đã có nhiều năm tình phân như vậy……”

“Không, ta không muốn đi!” Chúng tiểu thϊếp quá sợ hãi, mỗi người đều khóc rống không chịu rời đi. Đồng thời, trong lòng các nàng thật là thập phần hối hận, ngẫm lại chính thê đều bởi vì e ngại công chúa mà tự cam làm thϊếp, các nàng mấy tiểu thϊếp cư nhiên còn vọng tưởng cùng công chúa so với.

Lê Thanh mắt cũng không chớp cái nào, “Ồn chết được, các ngươi đã không muốn đi, vậy thì hảo hảo trở về trong phòng đợi. Nếu sau đó các ngươi chọc giận công chúa, bản tướng quân cũng sẽ không cứu nổi các ngươi.”

Rốt cục, đuổi đi đám tiểu thϊếp như vậy, Lê Thanh liền thay hỉ phục, đi ra cửa nghênh đón tân nương tử.

Đông Phương Tuyết là đứa con gái mà tiên hoàng tối sủng ái, từ lúc chào đời liền chưa bao giờ không chiếm được gì đó, nhưng nàng không may lại có một người ca ca chết tiệt như vậy, bởi vì Đông Phương Duệ đầu óc động kinh, nàng đã bị gả cho một tướng quân tính tình không tốt, lại lớn lên xấu xí, mỗi ngày đánh lão bà, trong truyền thuyết.

Bất quá Đông Phương Tuyết không có chút sợ hãi, bởi vì nàng đã sớm nghĩ tốt lắm, nếu tướng quân thật sự là nam nhân xấu xí trong truyền thuyết, nàng cũng sẽ liền tìm mấy nam sủng mà sống tiếp, nàng đường đường là công chúa điện hạ, cũng không sợ tên Trữ Quyết kia dám ép buộc.

Nếu là Trữ Quyết lớn lên anh tuấn, như vậy nàng liền cũng chấp nhận cùng hắn sống, bất quá,về phần mấy tiểu thϊếp khác và vân vân, Đông Phương Tuyết vô luận như thế nào cũng dung không được.

Cùng với đầy người trang sức màu đỏ, Đông Phương Tuyết liền vô cùng – náo nhiệt đi vào tướng quân phủ.

Bái đường xong, Đông Phương Tuyết được vị ma ma trong cung phái tới nâng vào tân phòng, mà Lê Thanh thì vẫn còn lại đang lưu lại chiêu đãi khách nhân.

Vì không muốn bị vạch trần chuyện giả trang tướng quân, Lê Thanh trước làm bộ cao hứng mấy mấy ngụm rượu lớn, liền đem hành vi giả vờ như say rượu.

Kỳ thật nàng năm nay mới mười bảy a, vị thành niên uống rượu thật sự có được không đây ∑(っ °Д °;)っ

May mắn chính là, bởi vì Trữ Quyết vốn chính là cứng rắn như đá tảng lại diện than, mọi người cũng liền đều ý tứ ý tứ mà kính rượu cho hắn, hoàn toàn không có ý tứ trêu chọc.

Đợi cho tiệc cưới chấm dứt, Lê Thanh đã say đến bảy tám phần, lảo đảo lắc lắc mà lần đường trở về tân phòng.

Trong tân phòng một mảnh màu đỏ vui mừng, dáng người mạn diệu- Đông Phương Tuyết đang mặc một thân hỉ phục tinh xảo lộng lẫy, ngồi ở trên chiếc giường đã phủ kín hoa tươi [5], cho dù hiện tại thấy không rõ mặt của nàng, cũng có thể tưởng tượng ra đây là một đại mỹ nhân phong hoa tuyệt đại như thế nào.

*[5] chiếc giường đã phủ kín hoa tươi. Nguyên tác: phô mãn quế viên hoa sinh đẳng đông tây đích sàng (铺满桂圆花生等东西的床). Theo phong tục, chiếc giường tân hôn được xếp lên hình trái tim hoặc chữ '早生贵子'( sớm sinh quý tử )bằng các loại hạt ngũ cốc nhuộm phẩm màu và cánh hoa.

Cửa lập tức bị đẩy ra, Lê Thanh bình tĩnh đứng ở cửa, vô biểu tình nhìn đến người trong phòng.

Đây là bộ dáng Lê Thanh sau khi uống rượu, tuy rằng nhìn qua giống như không say, kỳ thật đã sớm say đến bất tỉnh nhân sự, lúc này nói sau đi nữa thì hết thảy đều là hắc lịch sử của nàng về sau.

“Tướng quân ngươi đã đến rồi a, công chúa đã đợi người rất lâu……” Ma ma mặc dù có chút mất hứng, nhưng vẫn mang theo khuôn mặt tươi cười đối Lê Thanh nói: “Cũng đến lúc tháo khăn rồi, miễn cho bỏ lỡ giờ lành.”

“Không.” Lê Thanh nói: “Ta không đi vào.”

“Cái gì?” Ma ma trừng lớn mắt, “Này, đây chính là đêm tân hôn……” Hay là gã tướng quân này cư nhiên dám ở đêm tân hôn tỏ thái độ công chúa, còn tưởng rằng công chúa là Lê Thập Nhất yếu đuối kia mà bắt nạt sao ? !

“Đêm tân hôn lại có cái gì ghê gớm.” Lê Thanh lãnh đạm nói.

“Ngươi!” Đông Phương Tuyết chính mình lập tức xốc khăn lên, căm tức nhìn Lê Thanh nói: “Ngươi thật sự là thật to gan.”

Đông Phương Tuyết có da thịt trắng nõn như tuyết, tóc dài đen sẫm như lông vũ hắc điểu [6], còn có khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp không giống phàm nhân, trước kia lúc ở trong cung, tiên hoàng cũng là bởi vì đứa con gái này lớn lên đẹp nhất, mới sủng ái nàng nhất.

*[6] lông vũ hắc điểu. nha vũ (鸦羽). Lông quạ.

Lê Thanh tổng cảm giác khuôn mặt của công chúa có vài phần quen thuộc, nhưng lúc này đã uống say, nàng trong lúc nhất thời cũng nghĩ không ra cái gì, bất đắc dĩ mà nói: “Công chúa nói phải, Trữ Quyết ta chính là bá đạo như vậy, công chúa tính cái gì, có gì đặc biệt hơn người.”

Công chúa ngẩn người, không nghĩ tới gã tướng quân này cư nhiên thật sự dám nói ra cái loại này, đợi cho ngây người xong, Đông Phương Tuyết liền đã phẫn nộ, “Ngươi hôm nay không muốn động phòng cũng phải động phòng! Nhâm ma ma, Lý ma ma, các ngươi mau đem hắn bắt lại đây cho ta ! Bản công chúa hôm nay phải hảo hảo giáo huấn hắn một chút !”

“Tốt.” Nhâm ma ma đáp, nàng trong lòng quả nhiên là có lời khó nói, tuy rằng bình thường ở trong cung giáo huấn cung nữ, bạt tai cũng rất thích, chính là kêu nàng đến đối phó vị tướng quân nhân cao mã đại [7] này, khó khăn quả nhiên là trùng trùng a……

*[7] nhân cao mã đại (人高马大). To lớn vạm vỡ.

Lý ma ma trong lòng cũng có mối băn khoăn đồng dạng, vị tướng quân kia nếu một quyền đánh lại đây, các nàng hai người không biết liệu có còn mạng không a.

“Các ngươi bắt ta cũng vô dụng.” Lê Thanh dùng thanh âm tựa như đã ngưng kết thành băng mà nói: “Ta hôm nay là không có khả năng cùng ngươi viên phòng, bởi vì ta bất cử [8] !”

*[8] bất cử (不举). Bất lực.