Những cảm xúc phức tạp chồng chất lên nhau, như những làn sóng đập vào bờ, nhưng Lạc Thanh Dao không gục ngã.
Với tinh thần lực khổng lồ của mình, nàng kiên định vượt qua cơn bão cảm xúc, quyết không để bản thân mất kiểm soát.
Nàng hiểu rằng, dù đã trải qua nhiều biến cố, lý tưởng của mình vẫn luôn tồn tại.
Giờ đây, nàng nhận ra mình không chỉ là một Thần thú cổ đại, Cửu Vỹ Hồ Ly, mà còn là Lạc Thanh Dao – Người đã sống qua hai kiếp và mang trong mình lý tưởng thay đổi số phận cho bản thân và mọi người xung quanh.
Cảm giác hạnh phúc và tự hào lan tỏa trong lòng nàng, khiến cho trái tim nàng ấm áp.
Nàng hiểu rằng, dù hình dáng có thay đổi, ký ức có mờ nhạt, lý tưởng của nàng vẫn không bao giờ mất đi.
Lý tưởng ấy như một phần không thể thiếu trong suy nghĩ của nàng, như nhịp đập của trái tim.
Dù chuyện gì xảy ra, lý tưởng ấy sẽ vẫn luôn hiện hữu trong nàng.
Nàng sẽ không chỉ thay đổi số phận mà còn bảo vệ hòa bình trong thế giới này.
Cửu Vỹ Hồ Ly và Lạc Thanh Dao chính là một.
Hai hình thái, một lý tưởng, một sứ mệnh.
Nàng đến đây không phải là xuyên vào hình dáng của một Thần thú, mà đây là chính nàng trong thế giới này.
Để thực hiện sứ mệnh của mình, mang lại hòa bình và thay đổi số phận của những sinh vật xung quanh.
Với quyết tâm này, nàng cảm thấy một sức mạnh mới dâng trào trong lòng, thôi thúc nàng bước tiếp trên con đường của mình.
Những kẻ thù chống lại lý tưởng của Lạc Thanh Dao dần ít đi và dường như biến mất trên toàn bộ thế giới.
Vương Thiên nhanh chóng nắm giữ sức mạnh mà Lạc Thanh Dao ban cho.
Hắn trở nên mạnh hơn toàn bộ mọi thứ nơi đây, trừ các thần thú khác.
Nhưng họ không xuất hiện, hành động của Lạc Thanh Dao không chạm đến sức mạnh mà họ đang vận chuyển trên thế giới này.
Những kẻ còn lại đã bị nàng đánh cho chết khϊếp, họ sợ quá nên không dám xuất hiện nữa.
Hoà bình thành công lan tỏa khắp mọi nơi.
Mọi người đều chung sống hoà thuận, đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau.
Kẻ mạnh che chở kẻ yếu, tộc đàn lớn cưu mang tộc đàn nhỏ.
Ánh sáng hy vọng chiếu sáng khắp nơi, xua tan đi bóng tối của chiến tranh và hủy diệt.
Lạc Thanh Dao và Vương Thiên là hai người luôn không ngừng duy trì hoà bình, không ai không biết đến họ và những chiến tích của họ.
Cuối cùng, sự đoàn kết và lòng nhân ái mà Lạc Thanh Dao lan tỏa đã biến thành một sức mạnh to lớn.
Không chỉ duy trì hòa bình mà còn tạo dựng nền móng cho một thế giới công bằng và nhân đạo hơn.
Trong thế giới này, hòa bình không còn là một giấc mơ xa vời, mà đã trở thành hiện thực mà tất cả mọi người cùng nhau gìn giữ và phát triển.
Cho đến một ngày, hoà bình thành công trở thành lý tưởng duy nhất của thế giới này, thanh âm thần bí lại xuất hiện, nó nói:
– Nhiệm vụ hoàn thành –
Lạc Thanh Dao khá bất ngờ vì sự xuất hiện đột nhiên của nó, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh trở lại.
Kiếp trước và kiếp này, thanh âm luôn xuất hiện vào thời điểm nàng bắt đầu hoặc phải kết thúc hành trình hiện tại của mình.
Lạc Thanh Dao không còn cảm thấy thanh âm này xa lạ nữa, nàng đã coi nó là một phần của mình.
Một thanh âm sâu trong linh hồn luôn nhắc nhở nàng con đường phải đi.
Và khi nó xuất hiện, nàng biết đã đến lúc mình phải rời khỏi thế giới này rồi.
Lạc Thanh Dao đứng lặng trước thanh âm thần bí, lòng nàng dần bình đạm lại.
Nàng biết mình đã hoàn thành sứ mệnh, mang hòa bình đến cho thế giới này.
Dù không nỡ rời xa, đặc biệt là Vương Thiên, người đã đồng hành cùng nàng suốt chặng đường lan tỏa lý tưởng.
Nhưng nàng tin rằng hắn sẽ tiếp tục bảo vệ hòa bình của bọn họ mà thôi.
Nàng có thể rời đi với lòng an tâm rằng thế giới này sẽ luôn tươi đẹp và yên bình.
Khi Lạc Thanh Dao bình ổn lại cảm xúc, không gian quanh nàng bỗng dần dao động.
Năng lượng trong không khí bắt đầu xoáy nhẹ quanh cơ thể nàng tạo thành những làn sóng dịu nhẹ và ấm áp, báo hiệu sự thay đổi sắp tới.
Ánh sáng nhạt màu, giống như ánh hoàng hôn sau một ngày dài, bao trùm lấy Lạc Thanh Dao như một lời từ biệt ngọt ngào từ thế giới mà nàng đã bảo vệ không mệt mỏi.
Thanh âm thần bí vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh, như đang dần dẫn dắt nàng đến một chiều không gian khác.
Lạc Thanh Dao cảm nhận được dòng năng lượng đó không còn là của thế giới hiện tại, mà là từ một nơi xa xôi hơn, nơi mà trách nhiệm của nàng có lẽ đã hoàn thành.
Từng sợi ánh sáng luồn lách quanh cơ thể nàng, hòa quyện với năng lượng trong không gian như chuẩn bị đưa nàng về với cội nguồn của sự tồn tại.
Nàng hiểu rằng mình sắp phải rời xa thế giới này, rời xa những sinh vật và tộc đàn mà nàng đã dày công bảo vệ.
Dù không nỡ, nhưng trong lòng Lạc Thanh Dao đã yên bình.
Vì biết rằng những lý tưởng và giá trị cao đẹp mà nàng gieo trồng sẽ tiếp tục được duy trì và phát triển bởi những người ở lại.
Khi dòng năng lượng xung quanh nàng càng lúc càng mạnh, nàng nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần cho cuộc hành trình mới.
"Ta đã làm hết sức mình." Lạc Thanh Dao thì thầm.
Giọng nói vang lên trong không gian tĩnh lặng, như một lời hứa sẽ không bao giờ quên quá khứ mà nàng đã đi qua.
Vương Thiên cảm nhận rõ ràng mối liên kết giữa hắn và Lạc Thanh Dao đang mờ nhạt dần.
Như một sợi dây vô hình bị kéo căng rồi từ từ đứt gãy.
Nỗi lo sợ bùng phát mãnh liệt trong lòng hắn.
Tràn ngập như một cơn bão dữ cuốn phăng mọi thứ trên đường đi.
Để lại trong hắn sự hoang mang cùng cảm giác trống rỗng chưa từng có.
Cảm giác này không chỉ là sự lo lắng đơn thuần, mà còn là điềm báo cho một dự cảm khủng khϊếp sắp sửa xảy ra.
Rằng hắn sắp mất đi điều quan trọng nhất trong đời mình – Mất đi người mà hắn nguyện dốc lòng bảo vệ và tuân theo.
Năng lượng bao quanh Lạc Thanh Dao trở nên mạnh mẽ hơn.
Mỗi giây trôi qua nó như thể đang kéo nàng ra khỏi thế giới này – Ra khỏi hắn mãi mãi.
Sự tuyệt vọng đè nặng lên tâm trí Vương Thiên khiến hắn không thể thở nổi.
Hắn không thể để nàng rời xa mình như thế, không thể để ánh sáng thiêng liêng ấy dẫn dắt nàng đi mà không có hắn.
Hắn cố gắng kìm nén cơn hoảng loạn trong lòng.
Nhưng sự bất lực xâm chiếm như một thứ độc dược ngấm dần vào từng tế bào, từng thớ thịt của hắn.
Cuối cùng, Vương Thiên không thể chịu đựng nổi.
Không chần chừ nữa, hắn lập tức quyết định xé rách không gian để tiến thẳng đến khu rừng của Lạc Thanh Dao.
Sức mạnh hiện tại của hắn đã đủ để đến bất cứ đâu trên thế giới chỉ trong nháy mắt.
Chưa bao giờ hắn thấy điều này lại trở nên cần thiết và khẩn cấp như lúc này.
Không khí xung quanh Vương Thiên rung chuyển, một cánh cổng hư không mở ra trước mắt hắn.
Trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện giữa khu rừng linh thiêng của nàng.
Từ xa, Vương Thiên đã thấy được ánh sáng dịu dàng nhưng đầy uy lực bao quanh Lạc Thanh Dao, dần nâng nàng lên khỏi mặt đất.
Luồng năng lượng đó lớn đến mức khiến cho không gian xung quanh bất ổn, vạn vật như rung chuyển theo.
Cảnh tượng này khiến lòng Vương Thiên bùng lên nỗi sợ hãi tột cùng.
Cảm giác khẩn thiết xâm chiếm toàn thân.
Thúc giục hắn lao tới như muốn phá tan mọi rào cản không gian, chỉ để một lần nữa chạm vào nàng, chỉ để giữ nàng ở lại.
"Đừng đi!" Tiếng Vương Thiên vang lên đầy tuyệt vọng và khẩn cầu, l*иg ngực hắn phập phồng vì kiệt sức.
Đôi mắt vàng rực rỡ của hắn tràn đầy sự tuyệt vọng và đau đớn.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt như muốn van xin, cố gắng níu kéo nàng trong vô vọng.
Lạc Thanh Dao hơi giật mình, ánh mắt nàng nhu hòa nhìn hắn, một chút cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng nàng.
Đôi mắt xanh thẳm của nàng phản chiếu hình ảnh Vương Thiên đang chìm trong đau đớn và sự bất lực.
Hắn đã quá quen với sự hiện diện của nàng, quen với việc nàng dẫn dắt hắn trong hành trình bảo vệ hòa bình.
Nhưng giờ đây, chỉ cần nghĩ đến việc nàng sẽ rời đi khiến toàn bộ thế giới của hắn như sụp đổ.
"Ta... Không thể ở lại..." Lạc Thanh Dao khẽ thì thầm.
Giọng nàng mềm mại nhưng lại như một lưỡi dao sắc bén cứa sâu vào lòng Vương Thiên.
"Nhiệm vụ của ta ở đây đã hoàn thành rồi. Ta phải đi."
"Nhiệm vụ? Nhiệm vụ là cái quái gì chứ?!" Vương Thiên gào lên, giọng hắn chứa đầy sự bất mãn và đau đớn.
"Thần không quan tâm đến lý tưởng hay nhiệm vụ gì nữa đâu, thần chỉ cần Người! Chỉ cần Người mà thôi..."
"Đại nhân... Xin Người đừng rời bỏ thần..."
Sự tuyệt vọng trong giọng nói của Vương Thiên khiến trái tim Lạc Thanh Dao nhói lên trong phút chốc.
Sự kiên quyết và khẩn thiết trong đôi mắt hắn khiến nàng không khỏi rung động.
Nàng nhận ra tình cảm mà hắn dành cho mình không chỉ là sự tôn thờ lý tưởng, mà còn là một tình yêu vô tận.
Một sự gắn bó vượt qua mọi ranh giới và định kiến.
Nàng cảm thấy lí trí của mình như đang bị giằng xé.
Nàng đã dành trọn mọi thứ trong đời mình cho lý tưởng và hòa bình.
Nhưng giờ đây, khi đối diện với ánh mắt khẩn thiết của Vương Thiên, nàng không khỏi tự hỏi:
Liệu sự ra đi của mình có thực sự là điều đúng đắn hay không?
Lạc Thanh Dao nhìn hắn, trong lòng đầy tiếc nuối, nhưng nàng biết rằng sự ra đi này là cần thiết.
Nếu ở lại, nàng sẽ chỉ khiến hắn ngày càng đau khổ và lệ thuộc vào mình nhiều hơn thôi.
"Vương Thiên..." Nàng khẽ gọi tên hắn, giọng nói nhẹ nhàng chứa đựng cả một biển trời quan tâm và tin tưởng.
"Ngươi đã là một người mạnh mẽ, ta biết ngươi sẽ làm tốt ngay cả khi không có ta bên cạnh."
"Ngươi sẽ tiếp tục hành trình bảo vệ hòa bình mà chúng ta đã từng cùng nhau xây dựng..."
"Ta tin tưởng ngươi."
Nghe những lời này, Vương Thiên cảm thấy tim mình như bị xé toạc.
Hắn không thể chấp nhận rằng Lạc Thanh Dao sắp rời đi.
Rằng nàng sẽ để hắn lại một mình trong thế giới này, tiếp tục nhiệm vụ mà không có nàng bên cạnh.
Đôi mắt hắn long lanh nước mắt, lòng tràn ngập sự đau khổ và suy lụy.
Vương Thiên hét lên, tiếng hét như xé nát cả bầu trời:
"Không! Thần không thể! Thần không muốn! Thần không cần lý tưởng đó nếu không có Người ở bên!"
Nhưng không gian dường như phớt lờ lời khẩn cầu của hắn.
Dòng năng lượng bao bọc quanh Lạc Thanh Dao tiếp tục mạnh mẽ và uy quyền.
Đó là một thứ sức mạnh thiêng liêng, không thể thay đổi, cũng không thể ngăn cản.
Trong giây phút đó, Vương Thiên biết rằng bất kể hắn có nói gì hay làm gì đi nữa, nàng vẫn sẽ ra đi.
Điều duy nhất hắn có thể làm là cố gắng níu giữ hình bóng của nàng trong tim.
Nhưng sự tuyệt vọng ấy khiến lòng hắn như bị thiêu đốt, mỗi lời nói của nàng như một lưỡi dao đâm sâu vào tận đáy lòng.