Mười Kiếp Tình Duyên

Quyển 2 - Chương 5: Kiếm Tâm Vĩnh Hằng: Dòng Chảy Thời Gian

Lúc này, Lạc Thanh Dao đã tiến vào gần hết bí cảnh. Không gian xung quanh đột nhiên trở nên u ám.

Một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên từ xa, khiến cả đất trời rung chuyển.

Giao Long xuất hiện trước mắt nàng, thân thể khổng lồ của nó cuồn cuộn như một ngọn núi đồ sộ đang di chuyển.

Vảy của nó cứng rắn như thép, lấp loé sắc u tối pha lẫn ánh xanh.

Đôi mắt đỏ ngầu của nó nhìn chằm chằm vào Lạc Thanh Dao, ánh mắt chứa đầy sát khí và sự hung bạo nguyên thủy.

Cặp râu dài của Giao Long phất phơ trong không trung, mỗi lần cử động đều tạo ra những lỗ hổng xé toạc trời.

Con Giao Long này rõ ràng là một kẻ địch vượt xa so với sức mạnh của nàng.

Khí tức hùng mạnh tỏa ra từ nó đè nặng lên khắp cơ thể Lạc Thanh Dao khiến mỗi bước chân của nàng đều trở nên vô cùng khó khăn.

Nhưng dù đối mặt với một sinh vật có sức mạnh nghịch thiên như vậy, Lạc Thanh Dao vẫn không lùi bước.

Trong ánh mắt kiên định của nàng, nỗi sợ hãi chưa bao giờ tồn tại.

Nàng biết rằng cuộc chiến này sẽ là một trận đấu sinh tử, và chỉ có một trong hai có thể sống sót.

Con Giao Long gầm lên lần nữa, phun ra một luồng khí mang theo uy lực hủy thiên diệt địa.

Những luồng sấm sét đan xen với gió bão, tạo thành một cơn cuồng phong kinh khủng lao thẳng về phía nàng.

Lạc Thanh Dao vận chuyển toàn bộ linh lực, Thiên Vân Kiếm trong tay nàng lóe lên một tia sáng chói lọi.

Chém ra một đường mang theo kiếm ý sâu nhọn đón lấy đòn tấn công khủng bố của Giao Long.

Nhưng dù đã dốc hết sức lực, Lạc Thanh Dao vẫn cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch về sức mạnh giữa mình và nó.

Giao Long tấn công liên tục, mỗi cú đánh của nó như muốn xé tan cả trời đất.

Những đòn tấn công của nó khiến không gian quanh nàng rung chuyển, đất đá vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

Lạc Thanh Dao chật vật né tránh những cú vung đuôi khủng khϊếp của nó, nhưng mỗi lần né được, nàng đều cảm thấy cơ thể bị uy áp khổng lồ ngày càng đè nặng hơn.

Máu trào ra từ khóe miệng nàng, nhưng nàng vẫn không lùi lại dù chỉ một bước. Ánh mắt nàng sáng rực, đầy kiên định và không chịu khuất phục.

Lạc Thanh Dao tận dụng mọi sơ hở của Giao Long, Thiên Vân Kiếm trong tay phát ra từng đường kiếm sắc bén, dần dần chém vào các điểm yếu trên thân hình nó.

Tuy nhiên, một đòn tấn công mạnh bạo chứa đầy sát khí từ Giao Long đã đánh trúng nàng, cơ thể nàng văng ra xa, máu văng tung tóe khắp không trung.

Lạc Thanh Dao biết mình đang đứng trước bờ vực của sinh tử, nhưng nàng vẫn không dừng lại.

Luồng năng lượng sinh lực vừa rồi đã khiến sức mạnh nàng tăng vọt, nhưng nàng chưa hoàn toàn dung luyện hết nguồn năng lượng ấy.

Vì thế, đứng trước một kẻ địch với thực lực cao hơn nàng rất nhiều, nàng vẫn không thể đối đầu ngang sức với nó được.

Từng giọt máu thấm đẫm trên người, Lạc Thanh Dao siết chặt Thiên Vân Kiếm trong tay rồi vận hết toàn bộ linh lực còn sót lại.

Với tất cả ý chí và sức lực, Lạc Thanh Dao tung ra đòn tấn công cuối cùng, mãnh liệt và uy lực nhất.

Một luồng ánh sáng xanh thẳm bao quanh thân kiếm điên cuồng phá tan phòng thủ của Giao Long.

Thiên Vân Kiếm xuyên qua cơ thể khổng lồ của nó, và trong một tiếng gầm rống đầy đau đớn, con Giao Long cuối cùng cũng gục ngã.

Thân thể khổng lồ của nó đổ rầm xuống đất kéo theo từng cơn chấn động mạnh lan rộng xung quanh.

Chiến thắng đã đến, nhưng cái giá phải trả quá lớn.

Lạc Thanh Dao bị thương nặng, hơi thở nàng yếu dần, cơ thể như muốn nổ tung trong cơn đau đớn.

Mắt nàng dần mờ đi, tay nàng run rẩy, không còn đủ sức để giữ lấy thanh kiếm nữa.

Khi Lạc Thanh Dao mất dần ý thức, một hình bóng cao lớn bất ngờ xuất hiện, xé toạc màn đêm lạnh lẽo bao quanh nàng.

Đôi mắt Trần Dực lóe lên sự hoảng loạn và tuyệt vọng chưa từng thấy.

Hắn lao đến như một cơn bão, rồi dừng lại, quỳ gối bên cạnh, đôi tay run rẩy đỡ lấy nàng.

Cảm giác lạnh lẽo từ cơ thể mỏng manh của nàng truyền qua lòng bàn tay.

Tim hắn đau nhói như thể hàng ngàn mũi kim nhọn đang xé toạc từng thớ thịt.

Trần Dực chưa bao giờ nghĩ rằng một người kiêu ngạo và bất khuất như hắn lại có thể cảm nhận nỗi sợ hãi thấu tận xương tủy như thế này.

Nhưng giờ đây, nhìn nàng nằm đó, hơi thở mong manh tựa cánh hoa sắp tàn.

Lòng hắn bỗng trào dâng một khát vọng mãnh liệt — Khát vọng bảo vệ nàng.

Không chỉ là nghĩa vụ mà là sự ràng buộc sâu kín, vượt qua tất cả danh vọng, quyền lực và tham vọng cá nhân.

"Lạc sư muội..." Trần Dực khẽ gọi nàng.

Giọng hắn không còn là tiếng gọi trầm lắng quen thuộc nữa, mà như một lời van lơn thầm lặng, run rẩy.

Đôi mắt hắn vốn kiên cường lạnh lùng giờ đây lấp đầy nỗi đau xót và sự xót xa.

Tất cả sự kiêu ngạo của một kiếm tiên xuất chúng bỗng trở nên vô nghĩa trước sinh mạng yếu ớt trong tay hắn.

Không chần chừ, Trần Dực lập tức ôm nàng lên, lao thẳng lên trời xuyên qua màn đêm tĩnh lặng và rét buốt.

Trong lòng hắn, chỉ còn duy nhất một mục tiêu:

Đưa Lạc Thanh Dao về nơi an toàn.

Mọi cảm giác đều trở nên vô nghĩa đối với Trần Dực trong lúc này.

Gió lạnh táp vào mặt, nhưng đôi tay hắn vẫn vững chắc ôm chặt lấy nàng.

Tạo ra một lớp kết giới bảo vệ quanh nàng tránh mọi yếu tố bên ngoài có thể làm nàng tổn thương thêm.

Hắn không để ý đến ánh trăng lạnh lẽo trên bầu trời đêm, cũng không còn nghe thấy tiếng gió rít gào xung quanh.

Chỉ có một điều duy nhất còn lại, một điều duy nhất mà hắn đang cầu nguyện — Nàng phải sống.

Về đến tông môn, Trần Dực lập tức kêu gọi các trưởng lão và Y tu giỏi nhất.

Mọi người xúm lại, tất cả đều thấy được sự lo lắng trong đôi mắt hắn.

Trong suốt thời gian chữa trị, hắn không rời khỏi căn phòng.

Luoyđứng bên ngoài với đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Lòng tràn đầy lo lắng và hy vọng mong manh rằng nàng sẽ nhanh chóng khoẻ lại.

Sẽ tiếp tục kiên cường tiến lên trên con đường của mình.

Mà không phải nằm đây, hơi thở thoi thóp, sinh mệnh nguy tàn.

Một người vốn dĩ lạnh lùng và xa cách như Trần Dực giờ đây lại bị xiềng xích khoá chặt bởi trái tim và khát vọng bảo vệ một người duy nhất.

Thời gian trôi qua, cuối cùng, sau bao nỗ lực của Y tu, hơi thở của Lạc Thanh Dao dần ổn định.

Màu sắc dần trở lại trên khuôn mặt nàng, mờ nhạt nhưng rõ ràng.

Một lúc sau, Lạc Thanh Dao tỉnh dậy.

Khi nàng hé mắt mở ra, Trần Dực nhìn thấy, trong khoảnh khắc ấy.

Một tia sáng hi vọng lóe lên trong trái tim mình, xóa tan bóng tối của sự sợ hãi đã đeo đuổi hắn suốt thời gian qua.

Hắn ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt chăm chú nhìn nàng như muốn ghi khắc từng đường nét trên khuôn mặt nàng.

Khoảnh khắc ấy, hắn không còn là một kiếm tiên cao lãnh nữa, mà chỉ là một người con trai đơn thuần bị cuốn vào dòng cảm xúc sâu sắc và mãnh liệt.

"Muội tỉnh rồi, có còn đau chỗ nào nữa không?" Giọng nói của Trần Dực khẽ vang lên, ấm áp và dịu dàng.

Trái ngược hoàn toàn với vẻ lạnh lùng thường ngày của hắn.

Đôi mắt hắn dường như chất chứa mọi sự quan tâm, lo lắng.

Và cả một chút xấu hổ khi không kịp nhận ra tình cảm của mình sớm hơn.

Lạc Thanh Dao nhìn hắn, ánh mắt sáng trong pha chút yếu đuối vì cơn đau còn âm ỉ.

Nhưng nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi nàng, như làn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua đêm đông lạnh giá.

Khiến Trần Dực không thể thoát đi ánh mắt khỏi nụ cười của nàng.

"Ta không sao... Cảm ơn huynh nhé.” Nàng đáp, giọng nhỏ nhẹ nhưng tràn đầy ý nghĩa.

Nghe lời nói ấy, Trần Dực không nói thêm lời nào, nhưng trong lòng hắn như có ngọn lửa âm ỉ bùng lên.

Hắn ngỡ ngàng trước sức mạnh của cảm xúc mình đang cảm nhận.

Những ý nghĩ kiêu ngạo, những toan tính riêng rẽ của hắn bỗng tan biến.

Chỉ còn lại duy nhất mong muốn được bảo vệ nàng khỏi mọi hiểm nguy.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng sâu sắc ấy, Trần Dực nhận ra một điều.

Một sự thật không thể chối cãi.

Nàng không chỉ là sư muội, là đồng môn.

Mà còn là người duy nhất khiến trái tim hắn rung động, vượt qua cả danh tiếng hay sức mạnh mà hắn luôn theo đuổi.

Hắn không cần suy nghĩ thêm nữa, quyết định đã quá rõ ràng rồi.

Dù Lạc Thanh Dao có tự mình bước tiếp, dù nàng không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, hắn vẫn sẽ dõi theo nàng từ xa.

Bảo vệ nàng âm thầm như cái bóng, không để nàng phải đối mặt với nguy hiểm một mình.

Tuy nhiên, Lạc Thanh Dao không hề nhận thấy sự thay đổi sâu sắc trong lòng hắn.

Đôi mắt kiên định của nàng vẫn giữ vẻ thản nhiên như tách biệt khỏi thế giới xung quanh.

Dù lòng nàng đầy biết ơn vì sự cứu giúp của Trần Dực, nàng biết rằng con đường nàng đang đi vẫn phải tự mình bước tới.

Cảm giác thoáng qua về sự ấm áp và yên bình mà Trần Dực mang lại không thể làm lung lay ý chí của nàng.

Bởi trong nàng, vẫn còn đó một trách nhiệm lớn lao chưa hoàn thành.

Một sứ mệnh mà chỉ chính nàng mới có thể hoàn thành.

Và nàng sẽ không ngừng bước tiếp.

Mặc cho những hiểm nguy khó lường sẽ xuất hiện trên hành trình của mình, nàng cũng sẽ quyết tâm vượt qua nó.

Không để bất kỳ thứ gì, hay bất kỳ ai làm ảnh hưởng đến con đường của nàng.

Khi Trần Dực lặng lẽ rời khỏi phòng, hắn biết dù Lạc Thanh Dao có đẩy hắn ra xa hay giữ lại, lòng hắn cũng sẽ mãi như cơn sóng âm thầm vỗ về bên bờ.

Hắn không thể thay đổi được nàng, nhưng cũng không thể thay đổi được quyết tâm của chính mình.

Kể từ giây phút ấy, Trần Dực đã quyết định.

Nếu trời đất này vẫn còn tồn tại.

Nếu thanh kiếm trong tay hắn vẫn chưa gãy, thân thể hắn vẫn chưa tàn.

Không ai, không thế lực nào có thể chạm đến nàng.

Và hắn biết, dù nàng có muốn dựa dẫm vào hắn hay không, hắn vẫn sẽ luôn ở đó.

Là tường thành, là bóng hình lặng lẽ bảo vệ nàng đến suốt cuộc đời.

Với hắn, sự tồn tại của nàng là ý nghĩa duy nhất để hắn tiếp tục sống và chiến đấu.