Mười Kiếp Tình Duyên

Quyển 2 - Chương 2: Kiếm Tâm Vĩnh Hằng: Dòng Chảy Thời Gian

Lạc Thanh Dao bước đến cổng làng, phía sau là toàn bộ người dân nơi đây đều đến tập trung để tiễn đưa nàng.

Từng khuôn mặt quen thuộc, từng ánh mắt ấm áp luôn dõi theo từng bước đi của nàng.

Họ không phải là những người hàng xóm xa lạ mà là những người cha, người mẹ đã nuôi nấng, đùm bọc nàng từ thuở ấu thơ, như một gia đình chân chính của nàng.

Những đứa trẻ trong làng cũng chạy theo, vẫy tay cười nói với giọng điệu hồn nhiên và trong sáng:

"Chị Dao ơi! Chị cứ yên tâm mà đi thôi ạ! Chúng em sẽ bảo vệ ngôi nhà của chúng ta và chờ chị trở về ạ!" Những lời nói ngây thơ ấy làm lòng Lạc Thanh Dao vô cùng ấm áp.

Nàng khẽ mỉm cười, mắt ánh lên vẻ trìu mến, thân thương rồi đùa rằng:

"Ừm! Các em phải lớn lên thật nhanh để bảo vệ cho ngôi nhà của chúng ta đấy nhé! Nếu đứa nào không làm được, lúc chị thành công trở về sẽ cho đứa ấy ăn đòn!"

Các bà, các cô trong làng như những người mẹ già chuẩn bị hành trang cho đứa con gái sắp phải xa nhà.

Họ đưa cho nàng đồ ăn, thức uống và cả những đồng tiền mà tất cả mọi người đã dành riêng ra cho nàng.

Họ không ngừng nhắn nhủ:

"Con cứ dùng thoải mái đi! Con xứng đáng nhận được những gì tốt nhất trên đời này!" Từng lời nói ấy chứa đựng sự yêu thương vô bờ bến, như muốn Lạc Thanh Dao luôn được no đủ và yên bình trên hành trình dài sắp tới.

Đứng trước tình cảm chân thành của tất cả mọi người, Lạc Thanh Dao cảm thấy cổ họng như nghẹn lại.

Nàng khẽ gật đầu, không thể nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quay người lại.

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên gò má nàng, rồi rơi xuống đất.

Bước chân nàng đi về phía trước, nhưng trái tim nàng vẫn ở lại, mãi mãi khắc ghi hình ảnh của những con người thân yêu và ngôi nhà đã luôn quan tâm, chăm sóc nàng.

Nàng biết rằng, dù có đi xa đến đâu, nơi đây sẽ mãi là ngôi nhà mà nàng không bao giờ quên.

Lạc Thanh Dao tiếp tục bước chân trên con đường dài, để lại ngôi làng thân thuộc phía sau.

Trước mắt nàng là một cánh đồng hoa hướng dương rộng lớn, toả sắc vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Những bông hoa hướng dương như hàng ngàn ánh mắt đang hướng lên bầu trời, giống như tâm hồn của nàng cũng đang tìm kiếm ánh sáng cho riêng mình.

Gió nhẹ lướt qua, làm cho những cánh hoa khẽ rung động.

Cảm giác mơ hồ từ giấc mơ huyền ảo đêm qua lại hiện về trong tâm trí nàng, như một làn sóng thoáng qua.

Giữa biển sao mênh mông đó, nàng cảm nhận được sự thiêng liêng và thân thiết không thể diễn tả bằng lời.

Tuy nhiên, lần này nàng không còn cảm thấy hoang mang hay lo lắng nữa.

Giấc mơ ấy đã trở thành ánh sáng dẫn lối, nhắc nhở nàng về một sứ mệnh cao cả mà nàng chưa hoàn toàn hiểu hết được.

Đôi mắt của Lạc Thanh Dao sáng rực dưới ánh mặt trời, lóe lên một ánh sáng kiên định và mạnh mẽ.

Dù phía trước có nhiều gian nan, thử thách hay những hiểm nguy khó lường đến mấy, nàng cũng sẽ không chùn bước.

Một sức mạnh từ sâu thẳm trong trái tim nàng đang dần thức tỉnh, như những bông hướng dương luôn vươn mình về phía mặt trời.

Nàng biết rõ rằng cuộc đời của mình không phải ngẫu nhiên mà được sinh ra.

Và điều duy nhất nàng chắc chắn là, nàng sẽ khám phá ra mục đích và con đường thực sự của mình.

Không cần biết phải trải qua bao nhiêu khó khăn, vì có khó khăn đến đâu, nàng cũng sẽ làm được mà thôi.

Nhìn cánh đồng hoa trải dài như vô tận, Lạc Thanh Dao khẽ mỉm cười.

Một sự quyết tâm và lòng tin vô hình dâng tràn trong lòng nàng.

Mọi thứ đều đang chờ đợi nàng phía trước.

Lạc Thanh Dao tiếp tục hành trình của mình, mang theo quyết tâm không lay chuyển và cảm giác mơ hồ về sứ mệnh đã được an bài.

Sau những ngày bôn ba qua nhiều dãy núi và thung lũng, nàng nghe nói đến Thanh Vân Tông.

Một trong những môn phái tu tiên lừng lẫy nhất, nơi quy tụ những bậc cao nhân và kiếm tiên tài năng.

Lạc Thanh Dao cũng biết đến những môn phái khác nữa, nhưng khi nghe đến Thanh Vân Tông, nàng cảm nhận được một sự gắn kết vô hình hiện lên giữa nàng và cái tên này.

Nó như thôi miên tâm trí nàng, dẫn nàng đến đây, như thể nàng và nơi đây đã từng cùng nhau trải qua những ngày tháng khó quên vậy.

Thanh Vân tông không chỉ là một chốn tu luyện thanh cao, mà còn là nơi mở ra con đường tu hành vĩ đại cho những ai thực sự khao khát trở nên mạnh mẽ.

Lạc Thanh Dao đứng trước cổng tông môn, ngước nhìn tấm biển lớn khắc hai chữ:

– Thanh Vân –

Chứa đựng kiếm khí uy lực, cứng cáp, cảm giác quen thuộc từ kiếp trước lại trào dâng trong lòng nàng.

Tấm biển gợi lên trong lòng nàng một thứ cảm xúc khó tả, như thể giữa nàng và nơi này có một mối liên hệ sâu sắc, một sự gắn kết mà nàng không thể giải thích.

Ánh mắt Lạc Thanh Dao dừng lại thật lâu trên dòng ký tự mạnh mẽ, cảm nhận sự thôi thúc từ sâu bên trong mình.

Thanh Vân Tông, đối với nàng không đơn thuần chỉ là một môn phái, mà còn là nơi bắt đầu hoặc kết thúc một số mệnh nào đó của nàng.

Bước qua cánh cổng đá khổng lồ, Lạc Thanh Dao nhìn thấy khung cảnh hùng vĩ của Thanh Vân Tông:

Những dãy nhà truyền thống nằm giữa đỉnh núi xanh rờn, những dòng suối trong vắt chảy róc rách được chia thành nhiều hướng nhỏ.

Tiếng gió nhẹ thổi qua rừng trúc thanh mát hòa cùng tiếng chim hót trong lành.

Khung cảnh thanh tịnh nhưng cũng không kém phần tráng lệ, như phản chiếu sự hồn hậu và thanh cao của những người nơi đây.

Tiên khí bay lượn trong không trung, khiến không gian trở nên bồng bềnh, nhẹ nhàng tựa như nơi đây nằm tách biệt khỏi thế tục vậy.

Khi Lạc Thanh Dao bước vào, những đệ tử trong tông đều nhìn nàng với ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ.

Dáng vẻ thanh thoát của Lạc Thanh Dao, đôi mắt sâu thẳm và khí chất nhẹ nhàng nhưng kiên cường nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.

Lạc Thanh Dao không quan tâm đến những ánh nhìn ấy, chỉ âm thầm tiến về phía trước, mang theo sự bình tĩnh và tự tin.

Nàng quyết định:

Đây sẽ là nơi nàng tiếp tục rèn luyện, không chỉ để trở thành một kiếm tiên mạnh nhất, mà còn để tìm ra lý do thực sự cho sự tồn tại của mình.

Sau khi hoàn tất các thủ tục, Lạc Thanh Dao chính thức trở thành đệ tử của Thanh Vân Tông.

Trong ngày đầu tiên tại Thanh Vân Tông, Lạc Thanh Dao nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.

Các sư huynh, sư tỷ không khỏi ngạc nhiên trước kỹ năng kiếm thuật tinh tường và khả năng ghi nhớ nhanh chóng của Lạc Thanh Dao.

Chỉ qua vài lần quan sát, nàng đã có thể nắm vững các chiêu thức khó, một điều không phải ai cũng làm được.

Tinh thần kiên cường, không dễ lay chuyển của Lạc Thanh Dao càng khiến người khác nể phục, nhưng đồng thời cũng tạo ra một khoảng cách vô hình giữa nàng và đồng môn.

Lạc Thanh Dao giữ cho mình một vùng không gian riêng, không cho phép ai đến quá gần.

Dù có những lời khen ngợi và sự quan tâm, nàng vẫn duy trì sự tách biệt, bởi nàng hiểu rằng hành trình phía trước còn dài và đầy thử thách.

Cảm xúc cá nhân không thể trở thành một yếu tố làm xao nhãng sứ mệnh lớn lao mà nàng mang theo.

Với tài năng xuất chúng, Lạc Thanh Dao không mất nhiều thời gian để đột phá đến Kim Đan kỳ — Một cảnh giới mà nhiều người phải khổ luyện cả đời mới đạt được.

Cấp độ này không chỉ thể hiện sức mạnh, mà còn đánh dấu một bước tiến vượt bậc trong con đường tu tiên của nàng.

Sự tiến bộ vượt bậc của Lạc Thanh Dao khiến toàn bộ Thanh Vân Tông không khỏi sửng sốt và ngưỡng mộ.

Không ai có thể ngờ rằng một người mới nhập môn lại có thể đạt được thành tựu lớn như vậy trong khoảng thời gian ngắn.

Sức mạnh của nàng toát ra không chỉ qua từng chiêu thức kiếm thuật sắc bén mà còn từ khí chất thanh cao, kiên định mà nàng tỏa ra.

Điều này khiến nàng trở thành biểu tượng của tài năng và sự kiên cường trong môn phái, khiến các đệ tử khác nể phục và thán phục.

Trước sự tiến bộ vượt bậc của Lạc Thanh Dao, sư tôn và các trưởng lão trong tông môn quyết định đặc cách cho nàng tiến vào Kiếm Trủng — Nơi những đệ tử xuất sắc nhất mới có thể bước vào.

Kiếm Trủng là nơi lưu giữ những binh khí mạnh mẽ và uy lực nhất, đặc biệt là những thanh kiếm do các vị tiền bối vĩ đại của Thanh Vân Tông để lại.

Đây không chỉ là kho báu của tông môn mà còn là một nơi linh thiêng, nơi mà mỗi binh khí đều có lịch sử và sức mạnh riêng lựa chọn chủ nhân phù hợp với nó.

Đối với mỗi đệ tử, việc được tiến vào Kiếm Trủng là một cơ hội lớn để tìm kiếm một thanh kiếm gắn bó suốt đời, một loại vũ khí có thể cộng hưởng với linh hồn của mình.

Khi Lạc Thanh Dao bước qua cánh cổng nặng nề của Kiếm Trủng, nàng cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo bao trùm khắp không gian.

Không gian nơi đây u tĩnh, yên lặng đến mức chỉ còn nghe được tiếng bước chân của nàng.

Ánh sáng nhạt từ những chiếc linh đèn chiếu xuống mỗi ngọn núi trùng điệp, nơi vô số thanh kiếm, đao, và những binh khí khác cắm chặt trên đấy, tất cả đều tỏa ra uy áp đáng sợ.

Mọi binh khí dường như không chỉ là một vật vô tri vô giác mà còn có linh hồn, tính cách riêng.

Sự lạnh lẽo tuôn ra từ chúng nó như đang lặng lẽ quan sát từng cử động của nàng.

Bước lên trên đỉnh núi, Lạc Thanh Dao cảm nhận từng luồng khí tức lạnh buốt tỏa ra từ những thanh kiếm xung quanh.

Mỗi thanh kiếm, vũ khí ở đây đều mang một câu chuyện riêng, một quá khứ huy hoàng riêng.

Có loại từng chém rơi đầu của đại yêu, có loại từng phá vỡ trận pháp Ma tộc.

Tất cả đều là những vũ khí mạnh mẽ được tôi luyện qua vô số cuộc chiến sinh tử cùng vị chủ nhân trước đó.

Lạc Thanh Dao dừng lại trước một thanh kiếm cắm sâu trong tảng đá lớn ở trung tâm Kiếm Trủng.

Thanh kiếm này không hề phát ra ánh sáng hay uy áp dữ dội như những thanh kiếm khác nhưng lại khiến nàng cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ giữa nàng và nó.

Thanh kiếm có vẻ ngoài đơn giản, với vỏ kiếm đã bạc màu theo thời gian, nhưng thân kiếm vẫn còn sáng bóng như chưa bao giờ bị vết tích của thời gian làm mờ.

Trên thân kiếm có khắc những hoa văn kỳ lạ nhưng thần bí, phảng phất sự tồn tại độc nhất của nó trên đời.

Lạc Thanh Dao nhẹ nhàng đưa tay ra chạm vào chuôi kiếm.

Ngay khi tay nàng chạm vào, một luồng khí mạnh mẽ phát ra từ thanh kiếm truyền vào cơ thể nàng.

Tựa một dòng chảy năng lượng bàng bạc, khổng lồ.

Nàng cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ từ thanh kiếm, như thể nó đang đáp lại lời mời gọi từ sâu thẳm trong nàng.

Ánh mắt Lạc Thanh Dao sáng lên, trái tim đập nhanh liên hồi.

Một cảm giác thân thiết, quen thuộc đến kỳ lạ bỗng trỗi dậy.

Như thể nàng và thanh kiếm này đã từng là một phần của nhau từ lâu lắm rồi.

Thanh kiếm nhẹ nhàng rung lên, phát ra âm thanh nhỏ nhưng sâu lắng, giống như tiếng gọi từ một cõi xa xăm.

Nó tựa hồ đang nói với nàng:

‘Ta đã chờ đợi ngươi rất lâu rồi đấy.’

Lạc Thanh Dao nắm chặt chuôi kiếm.

Cảm nhận dòng năng lượng đang chảy vào nàng, hòa quyện vào từng tế bào, từng hơi thở, từng nhịp đập.

Cảm giác ấy không phải là sự sở hữu mà là sự đồng điệu.

Như thể thanh kiếm đã thuộc về nàng, còn nàng thì thuộc về nó.

Lạc Thanh Dao khẽ nhắm mắt, thả lỏng tâm trí, cho phép thanh kiếm dẫn dắt mình vào một thế giới ký ức xa xôi.

Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh của những trận chiến hào hùng, những lần vào sinh ra tử, bảo vệ những gì mình tin tưởng.

Tất cả cảm giác ấy như dội về, như thể ký ức từ tiền kiếp đang hòa quyện vào nàng.

Khơi dậy sức mạnh tiềm ẩn chưa bao giờ được đánh thức.

Khi mở mắt ra, Lạc Thanh Dao cảm nhận rằng mình đã không còn như trước.

Thanh kiếm này đã trở thành một phần không thể thiếu, là sự thừa nhận của Kiếm Trủng và cả Thanh Vân Tông dành cho nàng.

Một cảm giác vững chắc, kiên cường dâng lên trong lòng nàng.

Như thể bất kỳ trở ngại nào trên con đường phía trước cũng không thể lay chuyển ý chí của nàng.

Khoảnh khắc đó, nàng hiểu rằng Thanh Vân Tông không chỉ là nơi tu luyện kiếm pháp hay nơi tìm kiếm sức mạnh.

Mà còn là nơi để nàng nhận thức sâu sắc về số mệnh của chính mình.

Những gì nàng sẽ làm từ đây không chỉ là tìm kiếm sức mạnh để bảo vệ lý tưởng của bản thân mà còn để thay đổi thế giới.