Mười Kiếp Tình Duyên

Quyển 1 - Chương 4: Tình Kiếp Phàm Nhân: Dưới Ánh Trăng Thề Nguyện

Khoảnh khắc ấy, giữa không gian lặng lẽ và những tia nắng chiếu rọi, cả hai cảm nhận được sự kết nối sâu sắc giữa hai tâm hồn – Một kẻ đang nỗ lực thay đổi số phận, và một cô nàng xinh đẹp, dịu dàng nhưng cũng đầy tinh tế, thấu hiểu lòng người.

Lạc Thanh Dao bước gần hơn về phía Lý Minh một chút, đôi mắt nàng vẫn chứa sự dịu dàng khi nhìn hắn.

"Ước mơ lớn lao luôn là khởi đầu từ những điều nhỏ nhặt. Nhưng đôi khi, một chút khích lệ đúng lúc cũng có thể làm thay đổi cả một cuộc đời đấy. Nếu huynh cần một người để chia sẻ, ta luôn sẵn sàng lắng nghe."

Lý Minh im lặng, cảm thấy trái tim mình đập mạnh như thể muốn nhảy ngay sang bên ngoài vậy.

Hắn không chỉ ngưỡng mộ vẻ đẹp của nàng, mà còn vô cùng trân trọng sự tinh tế và thông minh ẩn sau vẻ ngoài dịu dàng ấy.

Hắn bỗng nhiên càng ngày càng mong chờ ngày mai và những ngày sau bên nàng rồi.

Hắn muốn tiếp tục được ăn kẹo của nàng và được lắng nghe giọng nói, tiếng cười của nàng hơn nữa.

Từ đấy, mỗi buổi sáng, khung cảnh bên quầy hàng của Lạc Thanh Dao luôn tràn ngập tiếng cười và những câu chuyện thú vị.

Lạc Thanh Dao, với nụ cười rạng rỡ và sự nhiệt tình của mình luôn thu hút khách hàng bằng những sản phẩm độc đáo và những câu chuyện hấp dẫn về chúng.

Nàng tự hào giới thiệu từng món đồ thủ công mỹ nghệ, từ những chiếc bình gốm đến các loại tinh dầu tự nhiên, khiến khách hàng không thể cưỡng lại việc mua sắm.

Còn Lý Minh, hắn ngồi bên cạnh quầy, thỉnh thoảng ngẩng lên khỏi quyển sách mình đang đọc để giúp Lạc Thanh Dao kiểm kê lại số hàng và số tiền mà nàng vừa kiếm được.

Hắn không chỉ là một người bạn đồng hành mà còn là một trợ lý đắc lực, luôn sẵn sàng hỗ trợ nàng trong công việc.

Những lúc không có khách, họ lại chìm đắm trong những câu chuyện thân mật, chia sẻ những ước mơ, hoài bão và những kỷ niệm vui vẻ.

Hình ảnh của họ trông như một cặp vợ chồng son, giúp đỡ nhau trong việc buôn bán, tạo nên một không khí ấm áp và thân thiện xung quanh.

Những người đi ngang qua không thể không chú ý đến sự hòa hợp giữa họ.

Không chỉ bởi sự ăn ý trong công việc mà còn vì khí chất đặc biệt toát ra từ cả hai.

Lạc Thanh Dao với vẻ đẹp thánh khiết và trí tuệ, còn Lý Minh với sự thông minh, chân thành và nụ cười ấm áp.

Có không ít người đến mua hàng, nhưng lý do thực sự lại không chỉ vì muốn sở hữu món đồ mà họ còn muốn ngắm nhìn đôi bạn trẻ này.

Hai người trao đổi ánh mắt, nụ cười và những cử chỉ dịu dàng, ăn ý khiến không khí quanh quầy hàng trở nên sống động và đầy sức hút.

Dần dần, không chỉ là việc mua bán, quầy hàng của Lạc Thanh Dao trở thành một nơi tụ họp, nơi mọi người cùng chia sẻ những khoảnh khắc vui vẻ, cùng cảm nhận sự ấm áp của tình bạn và sự trong sáng của tình yêu.

Và cứ mỗi buổi chiều, không khí bên gốc cây cổ thụ lại trở nên ấm áp và thân quen.

Lý Minh thường chọn nơi này để đọc sách, nơi có tán cây rộng lớn che phủ ánh nắng gay gắt, tạo ra một không gian lý tưởng cho những giờ phút thư giãn.

Lạc Thanh Dao sau những giờ bán hàng thường hẹn gặp hắn tại đây, cùng nhau khám phá những trang sách cũ mà hắn đã tích lũy từ lâu.

Khi Lý Minh lần đầu tiên cầm quyển sách cũ trên tay, hắn cảm thấy một chút do dự.

Những trang sách đã phai màu, bìa sách đã sờn rách, khiến hắn lo lắng Lạc Thanh Dao có thể sẽ không thích và cảm thấy chán nản.

Hắn rất sợ mất đi sự gần gũi, thân thiết mà hai người đã xây dựng trong suốt thời gian qua.

Tuy nhiên, sự lo lắng ấy nhanh chóng tan biến khi Lạc Thanh Dao nhận ra tâm trạng của hắn.

"Không quan trọng cuốn sách có cũ hay không, lượng kiến thức và tri thức trong đó ra sao mới là quan trọng nhất. Chỉ cần có thể đọc được là được rồi, ta không quan tâm đến vẻ ngoài của nó xấu đẹp như thế nào đâu." Lạc Thanh Dao nói xong, sự tinh tế, thấu hiểu ấy của nàng đã chạm sâu đến trái tim vị thư sinh nghèo kia.

Từ đấy, Lý Minh không còn ngại ngần gì nữa mà sẵn sàng chia sẻ hết những gì mình biết cho nàng.

Nàng vẫn luôn ở bên cạnh hắn, chăm chú nhìn hắn, lý giải lời nói hắn và khích lệ sự cố gắng của hắn.

Thi thoảng, nàng lại hỏi thêm những câu hỏi khiến Lý Minh cảm thấy như mình đang khám phá một thế giới mới mẻ cùng nàng.

"Để ta cho huynh biết thêm về những điều này." Lạc Thanh Dao nói khi họ bàn về một chủ đề nào đó trong sách:

"Có rất nhiều bài học quý giá trong cuộc sống mà chúng ta có thể áp dụng từ những gì đã đọc."

Những kỷ niệm buổi sáng bên quầy hàng và những buổi chiều bên gốc cây cổ thụ trôi qua, Lý Minh dần nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho Lạc Thanh Dao đã vượt ra ngoài tình bạn thông thường.

Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt mà nàng dành cho hắn đều như một nhịp đập trong trái tim hắn, khiến hắn không thể thoát khỏi đó được.

Sự nhẹ nhàng và tinh tế của nàng làm cho những buổi sáng bên quầy hàng trở nên rực rỡ, và những buổi chiều bên gốc cây cổ thụ thêm phần ấm áp.

Lý Minh thường đứng từ xa, quan sát nàng khi nàng cười đùa cùng những khách hàng khác, lòng dấy lên một nỗi ghen tuông mơ hồ.

Hắn tự hỏi:

‘Tại sao nàng ấy lại cười đùa vui vẻ với người khác như vậy?’ Lý Minh không thích khi thấy nàng cười với người khác.

‘Tại sao nàng ấy không thể chỉ cười với một mình ta thôi?’ Những câu tự hỏi hết sức vô lý đến hắn cũng không thể tin nổi tại sao mình lại có thể nghĩ được một điều bất ổn như thế.

Bởi vì hắn muốn là lý do cho những nụ cười ấy, không chỉ là một người bạn mà còn là một phần quan trọng trong cuộc sống của nàng.

Mỗi lần Lạc Thanh Dao nhìn hắn với đôi mắt sáng lấp lánh, hắn cảm thấy như thế giới xung quanh ngừng lại.

Nàng không chỉ là một người con gái xinh đẹp, mà còn là một nguồn cảm hứng, một ánh sáng dẫn lối cho hắn trong những lúc khó khăn.

Những câu chuyện họ chia sẻ, những giây phút im lặng thoải mái bên nhau, tất cả đều tạo nên một kết nối sâu sắc mà hắn không thể lý giải.

‘Ta không thể cứ mãi sống trong niềm lo lắng này.’ Lý Minh nghĩ.

‘Ta cần phải thổ lộ tình cảm của mình thôi, dù có thể điều đó sẽ khiến mọi thứ trở nên khó xử hơn.’

Lý Minh từng nghĩ rằng bản thân không xứng đáng với một người con gái tuyệt vời như Lạc Thanh Dao.

Một chàng trai nghèo, không có gì ngoài những ước mơ lớn lao và một vài quyển sách cũ.

Nhưng điều này không thể ngăn cản tình cảm đang dâng trào trong lòng hắn. Vương Thiên tự nhủ:

‘Có lẽ, chính tình yêu chân thành sẽ tạo ra sức mạnh giúp ta vượt qua mọi trở ngại’

Khi ánh trăng sáng lên, những buổi tối dài đắm chìm trong những câu chuyện của nhau trở thành điều không thể thiếu.

Lạc Thanh Dao thường ngồi bên cạnh hắn, ánh sáng từ đèn dầu phản chiếu trên khuôn mặt nàng, tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo.

Họ đã cùng nhau mơ ước về tương lai, về những điều tốt đẹp mà cả hai đều mong muốn đạt được.

"Một ngày nào đó, ta sẽ có một cuộc sống tốt hơn, nơi mà mọi người đều có thể sống hạnh phúc và không còn lo âu về cái ăn cái mặc." Lý Minh thường nói với sự kiên định trong ánh mắt.

"Ta sẽ không bao giờ từ bỏ ước mơ của mình."

Lạc Thanh Dao gật đầu.

"Ta tin tưởng huynh. Chỉ cần huynh kiên trì, mọi thứ sẽ đến. Ta sẽ ở bên cạnh huynh trên hành trình này."

Những lời nói của nàng giống như một dòng nước mát trong cái nắng gắt của cuộc đời, mang lại cho Lý Minh sự an ủi và sức mạnh để tiếp tục cố gắng.

Nhưng sâu thẳm trong lòng hắn, sự lo lắng bắt đầu hình thành.

Hắn sợ rằng một ngày nào đó, khi thành công đến, Lạc Thanh Dao sẽ không còn bên cạnh hắn.

Hắn không muốn mất đi người con gái đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình.

‘Một ngày nào đó, ta sẽ bày tỏ với nàng.’ Lý Minh tự hứa với bản thân.

‘Ta sẽ nói cho nàng biết tình cảm mà ta dành cho nàng, bất chấp mọi thứ.’

Những trang sách nuôi dưỡng ước mơ của con người, thành công sẽ đến dành cho ai không ngừng tìm kiếm nó.

Một ngày nào đó, Lý Minh sẽ không chỉ là chàng trai nghèo với ước mơ lớn lao.

Hắn sẽ trở thành một người con trai đủ dũng cảm để yêu, để chạm đến ước mơ của mình, và để bảo vệ tình yêu mà hắn dành cho Lạc Thanh Dao.

Một ngày nọ, ánh nắng vẫn chan hòa và làn gió thoáng mát khẽ lướt trên những hàng cây xanh chồi xuân.

Những đóa hoa lung lay theo gió cùng tiếng reo hò nhộn nhịp quanh khu chợ, tạo nên một bức tranh mùa xuân rực rỡ sắc màu.

Mọi thứ vẫn diễn ra theo chuyển động bình thường của nó, chỉ có một điều duy nhất không bình thường, đó là hôm nay Lý Minh không đến quầy hàng Lạc Thanh Dao.

Mặc dù ánh nắng mùa xuân rực rỡ và không khí vui tươi bao quanh khu chợ, Lạc Thanh Dao lại cảm thấy có điều gì đó thiếu vắng.

Nàng đứng sau quầy hàng, những sản phẩm được sắp xếp gọn gàng, nhưng tâm trí nàng hoàn toàn không ở đó.

Mỗi lần nhìn về phía con đường dẫn đến làng Lý Minh, trái tim nàng lại trĩu nặng. Hôm nay, Lý Minh không đến, và điều đó khiến nàng lo lắng.

Nàng nhớ rõ ngày hôm qua, Lý Minh đã tràn đầy sức sống, cùng nàng trò chuyện và cười đùa bên quầy hàng.

‘Có lẽ hắn có việc gì đó bận rộn thôi.’ Lạc Thanh Dao tự nhủ với mình, nhưng trong lòng vẫn không yên.

Nàng không thể ngừng suy nghĩ về hắn, lo lắng hắn có làm sao không.

Thời gian trôi qua, và ánh nắng dần tắt. Khách hàng đến và đi, nhưng mỗi lần có ai hỏi về Lý Minh, nàng đều cảm thấy một nỗi trống rỗng trong lòng.

Mãi đến khi mặt trời bắt đầu lặn, Lạc Thanh Dao quyết định không thể chờ thêm nữa. Nàng thu dọn hàng hóa, lòng đầy quyết tâm.

‘Ta phải đến xem hắn.’ Lạc Thanh Dao nghĩ.

Với một nỗi lo lắng dâng trào, Lạc Thanh Dao rời khỏi khu chợ và bắt đầu bước về phía làng của Lý Minh.

‘Có thể do hắn đang bị bệnh thì sao?’ Lạc Thanh Dao nghĩ thêm, nàng cảm thấy trường hợp này rất có khả năng xảy ra.

Nàng nhanh chóng về nhà lấy hòm đựng các loại thảo dược của mình, rồi vội vàng rời đi. Những người xung quanh làng thấy nàng vội như vậy có hỏi thăm nàng:

"Có chuyện gì mà con vội vàng thế Dao Nhi?"

Lạc Thanh Dao nhanh chóng đáp:

"Con đi có tí việc đột xuất ạ! Con chào mọi người con đi ạ!"

Nói xong, Lạc Thanh Dao liền rời đi. Cảnh vật xung quanh vẫn đẹp đẽ, nhưng lòng nàng lại đầy trăn trở.