Ở bên anh, cô cảm thấy rất thoải mái.
Chỉ là, vừa nghĩ đến sự phản đối của cha mẹ, nụ cười trên môi Giang Vãn Vãn dần tắt, trong lòng dâng lên nỗi buồn man mác.
Thẩm Phong vẫn luôn quan sát những thay đổi nhỏ trên nét mặt Giang Vãn Vãn.
Thấy Giang Vãn Vãn lại ủ rũ, trong lòng Thẩm Phong cũng khẽ thở dài.
Anh quay đầu, nhẹ nhàng chạm vào má Giang Vãn Vãn.
"Chuyện của bố mẹ, em đừng bận tâm."
"Anh biết thái độ của họ với anh, anh cũng có cách thay đổi cách nhìn của họ."
"Em chỉ cần mỗi ngày vui vẻ, mọi chuyện còn lại cứ để anh lo, được không?"
Gương mặt Giang Vãn Vãn hơi ửng hồng.
Cô dụi đầu vào vai Thẩm Phong, giọng nói nhỏ nhẹ: "Em mới không giao hết mọi chuyện cho anh đâu, ít nhất sau này em muốn rửa bát, anh không được tranh với em."
Thẩm Phong cười nói: "Được, không tranh với em. Sau này bát đĩa cứ để em rửa hết. Như vậy coi như em không làm diễn viên được thì ít ra cũng có một nghề, không đến nỗi chết đói."
"Vậy thì sau này mở quán ăn, anh phụ trách nấu ăn, em phụ trách rửa bát. À không, hình như còn phải có người bưng bê, chạy bàn nữa? Vậy chúng ta phải thuê thêm người. Rồi còn phải đăng ký kinh doanh..."
Nghe Giang Vãn Vãn nghiêm túc tính toán, Thẩm Phong không nhịn được chen vào: "Sinh thêm đứa con nữa thì khỏi cần thuê người."
Giang Vãn Vãn đang tính toán bỗng khựng lại.
Rồi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cô đánh Thẩm Phong: "Anh anh anh anh nói linh tinh cái gì đấy!"
Phong Tử này, sao càng ngày càng không biết giữ mồm giữ miệng vậy!
Đến chuyện con cái cũng lôi ra nói!
"Vậy không sinh nữa, em không thích con cái thì chúng ta không sinh." Thẩm Phong làm ra vẻ nhận lỗi.
"Em có bảo là em không thích con nít đâu!"
Giang Vãn Vãn lại đánh Thẩm Phong: "Anh có thôi xuyên tạc ý em đi không! Có phải anh học ngữ văn kém, làm bài đọc hiểu không xong không!"
Thẩm Phong bất đắc dĩ: "Vậy ý em là thích trẻ con rồi? Vậy em thích con trai hay con gái?"
"Tất nhiên là thích con gái rồi, em mới không muốn nuôi con trai, nghịch ngợm chết đi được."
"Vậy sau này chúng ta sẽ sinh con gái."
"Đấy là anh muốn là có được à? Anh tưởng ra chợ mua đồ ăn chắc, muốn gì được nấy? Mà khoan, sao lại nói đến chuyện con cái rồi! A! Nói chuyện với anh chỉ tổ tức chết!"
Giang Vãn Vãn bị Thẩm Phong lừa cho xoay vòng vòng, cuối cùng dứt khoát dùng hai tay thay nhau đánh vào lưng Thẩm Phong, tặng cho anh một combo massage.
Đánh cho Thẩm Phong phải liên tục cầu xin tha thứ.
Lúc trước trêu chọc Giang Vãn Vãn là giả vờ ngốc nghếch.
Nhưng giờ cầu xin tha thứ là thật lòng.
Dù sao, người thường nào chịu nổi combo của Vãn Ca chứ.
Suýt chút nữa đánh cho Thẩm Phong ói hết cả bữa tối.
Vừa đi vừa cãi nhau ầm ĩ, Thẩm Phong cõng Giang Vãn Vãn đến một quán net nhỏ khá vắng vẻ.
Đây là "chốn quen" mà anh thường lui tới cùng Giang Vãn Vãn.
Trước kia, khi Giang Vãn Vãn chưa làm minh tinh, không biết bao nhiêu lần cô đã nửa đêm lôi Thẩm Phong trèo tường trường Trung Hải, đến đây chơi net.
Đẩy cánh cửa gỗ đã cũ kỹ của quán net, Giang Vãn Vãn nhảy xuống khỏi lưng Thẩm Phong, hào hứng nói: "Chú Vương, chúng cháu đến chơi net đây!"
Nói ra rồi, cô mới thấy bồi hồi.
Kiếp trước, sau khi Thẩm Phong gặp chuyện, cô chưa từng quay lại quán net này lần nào.
Tính ra, cô đã mười năm không đến đây.
Bên trong quán net rất yên tĩnh, chỉ có lác đác vài người đang chơi, giọng nói của cô vang lên khiến mọi người đều nhìn về phía này.
Giang Vãn Vãn chợt nhận ra mình hình như quên đeo khẩu trang.
Cô đang định che mặt để tránh bị nhận ra thì Thẩm Phong nghiêng người sang, che chắn cô khỏi ánh mắt của những người khác.
Trước quầy, một ông lão đầu trọc đang ăn bánh bao hấp.
Ông chính là chú Vương mà Giang Vãn Vãn vừa gọi, chủ quán net.
Chú Vương vừa ăn bánh bao vừa nhìn Giang Vãn Vãn và Thẩm Phong, bỗng cười khà khà.
"Lâu lắm rồi hai đứa không đến. Nghe nói thằng nhóc này cũng muốn làm minh tinh à?"
Dù đã lớn tuổi nhưng vì làm trong lĩnh vực mạng nên ông cũng nắm bắt được kha khá tin tức trên mạng.
Thẩm Phong cười cười không đáp lại, chỉ nói: "Chỗ cũ ạ, mở hai máy. Lấy thêm hai chai Bắc Băng Dương lạnh."
"Được rồi."
Chú Vương thao tác trên máy tính, lấy nước cho hai người, cũng không cần chứng minh thư, chỉ ra hiệu cho họ lên chơi.
Ngồi vào máy tính, Thẩm Phong định hỏi Giang Vãn Vãn muốn chơi gì.
Nhưng quay lại thì thấy Giang Vãn Vãn đang nhìn mình, vành mắt hình như hơi đỏ hoe.
Thẩm Phong giật mình: "Vãn Vãn, sao vậy em?"
"Không... Không sao, chú Vương không dọn dẹp gì cả, nhiều bụi quá, bay vào mắt em rồi!"
Giang Vãn Vãn dụi dụi mắt.
Thực ra, là vì nhìn thấy Thẩm Phong, cô nhớ lại kiếp trước.
Kiếp trước, cô không biết bao nhiêu lần cùng Thẩm Phong trốn học đến quán net này.
Mỗi lần, cô đều ngồi ở đây, Thẩm Phong ngồi bên cạnh.
Có khi hai người cùng chơi game, có khi lại xem phim.
Lúc đó, ngày nào họ cũng vui vẻ.
Thực ra, cả ngày hôm nay Giang Vãn Vãn đều cảm thấy như đang trong mơ.
Cô sống lại, Thẩm Phong cũng còn sống.
Thẩm Phong tỏ tình, họ đăng ký kết hôn.
Tất cả đều giống như một giấc mơ.
Đặc biệt là lúc này.
Khi Thẩm Phong ngồi bên cạnh, khi khung cảnh trong ký ức trùng khớp với hiện thực.
Khiến Giang Vãn Vãn có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp người.
Không, không phải cảm giác.
Cô uống một ngụm lớn Bắc Băng Dương.
Khí ga lạnh buốt hòa quyện vị chua của cam, chạy dọc xuống cổ họng, khiến Giang Vãn Vãn tỉnh táo hẳn.
Cô dụi mắt, cười thành tiếng.
Đây là một khởi đầu mới.
Cảm ơn trời đất đã cho cô cơ hội sống lại.