Bùi Quân Ngật nhanh chóng quỳ xuống đất, cố gắng đánh thức ông. Nhưng Cao Hồng Đức đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, dù anh có gọi thế nào cũng không có phản ứng.
"Nhân viên! Chuyện gì xảy ra vậy? Trong đồ ăn của các người có phải đã bị bỏ thuốc độc không?!"
Bùi Quân Ngật ngay lập tức nghi ngờ rằng thủ trưởng đã bị đầu độc nghiêm trọng, vì vậy giọng điệu và biểu cảm của anh vô cùng nghiêm túc, toàn thân tỏa ra khí thế đáng sợ.
Trần Tú Tú bị tiếng chất vấn của anh dọa đến mức ngồi bệt xuống đất, không thể đứng dậy nổi. Những đầu bếp trong bếp nghe thấy liền tò mò bước ra ngoài.
Nhưng khi họ nhìn thấy người đàn ông đang nằm bất tỉnh trên sàn và người đàn ông bên cạnh đang cố gắng cấp cứu đều mặc đồng phục màu xanh lục, nét mặt tò mò của họ lập tức biến thành hoảng sợ. Trong đầu mọi người chỉ còn một suy nghĩ.
Hỏng rồi! Tất cả bọn họ đều tiêu đời rồi!
Lúc đầu Diệp Vãn Ngưng vốn không định can thiệp vào chuyện của người khác, đặc biệt là sau khi nghe thấy hai người đàn ông phía sau bàn tán không hề kiêng nể về việc cô có xấu hay không.
Điều này khiến cô có ấn tượng rất tệ với nhóm người này. Tuy nhiên, với lòng từ bi của một người thầy thuốc, cô vẫn ngay lập tức chạy đến khi thấy bệnh nhân.
"Đồng chí, triệu chứng của ông ấy không giống ngộ độc thực phẩm, mà có khả năng là ngừng tim đột ngột. Anh mau tránh ra, tôi biết cấp cứu."
Thời gian vàng để cấp cứu khi tim ngừng đập chỉ có bốn phút, và tỷ lệ sống sót trong khoảng thời gian này cũng không cao.
Để cứu người mà không để lại di chứng, cần phải hành động càng nhanh càng tốt. Diệp Vãn Ngưng rất hiểu điều này, nên khi vừa đến, cô định đẩy ngay người đàn ông đang loay hoay cản trở kia ra. Nhưng cô dùng sức đẩy mạnh một cái, lại không hề làm anh ta nhúc nhích!
"Cô là ai? Cô làm sao biết ông ấy không bị ngộ độc? Nhỡ đâu cô là..."
"Ngộ độc cái gì mà ngộ độc? Nếu anh còn không tránh ra, vị thủ trưởng này sẽ chết đó! Trong vòng bốn phút không cấp cứu kịp thời thì ông ấy chắc chắn sẽ chết! Nếu anh muốn ông ấy chết thì cứ tiếp tục đứng đấy!"
Bùi Quân Ngật thật không ngờ một cô gái xinh đẹp như vậy mà khi nổi giận lại có thể bùng nổ đến thế, anh bị cô gái trông yếu đuối này mắng cho đứng đờ người ra.
Diệp Vãn Ngưng nhận ra Bùi Quân Ngật chính là vị quân nhân điển trai đã giúp cô lấy lại chiếc vali, nhưng bây giờ là lúc tính mạng con người quan trọng hơn tất cả!
Cô vô cùng tức giận, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn thoáng ửng hồng, trong mắt tràn đầy sự ghét bỏ và khinh thường.
"Còn không mau tránh ra?!"
Cô lại đẩy anh một cái. Lần này người đàn ông cản đường cuối cùng cũng nhường chỗ.
Diệp Vãn Ngưng vội vàng kiểm tra trạng thái đồng tử của bệnh nhân, xác nhận đồng tử vừa mới bắt đầu giãn ra, cô lập tức thực hiện các biện pháp cấp cứu hồi sức tim phổi.
Bùi Quân Ngật đứng bên cạnh nhìn cô gái nhỏ nhắn đang quỳ bên phải thủ trưởng, đôi bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô đan vào nhau, dùng hết sức đè ép xuống l*иg ngực của thủ trưởng một cách nặng nề và khó khăn.
Bỗng nhiên anh cảm thấy luống cuống. Bởi vì khi Diệp Vãn Ngưng quát anh, anh cũng nhận ra cô. Cô chính là nữ đồng chí đã hạ gục tên trộm ngay trước mặt anh mấy ngày trước, cũng là người đã tặng anh mấy thanh sô-cô-la để cảm ơn vì giúp cô lấy lại vali.
Vậy mà thế giới này lại nhỏ đến vậy?
Lần đầu tiên trong đời, anh có cảm giác như một đứa trẻ phạm lỗi, lo lắng bị bố mẹ mắng sau khi mọi chuyện kết thúc. Dù sao thì cô thực sự biết y khoa!
"Anh đứng đó làm gì? Mau lại đây giúp một tay!"
Diệp Vãn Ngưng đã ấn được nửa phút và mệt muốn chết, nhưng cô không dám dừng lại dù chỉ một giây, vì thời gian bây giờ chính là mạng sống.
Khi Diệp Vãn Ngưng ngẩng đầu lên, nhìn thấy chàng quân nhân trẻ chỉ biết đứng đó đờ đẫn, ánh mắt cô lại càng thêm phần chán ghét.
"Mau lên! Tôi hết sức rồi, anh thay tôi đi, làm đúng như cách tôi đang làm, dùng hết sức ép thẳng xuống, nhất định phải dùng lực!"
Trán và đầu mũi Diệp Vãn Ngưng đã mệt đến mức đổ mồ hôi li ti, mấy lọn tóc lòa xòa trước trán cũng đã ướt đẫm, trông cô vô cùng quyến rũ.
Nhưng lúc này Bùi Quân Ngật hoàn toàn không còn tâm trí để thưởng thức, anh vội làm theo chỉ dẫn của Diệp Vãn Ngưng, dùng hết sức ấn xuống.
Có lẽ do Diệp Vãn Ngưng quá nhỏ bé, dù có dùng hết sức cũng không đủ hiệu quả. Nhưng khi người đàn ông khỏe mạnh thay vào, chỉ chưa đầy mười giây sau, Diệp Vãn Ngưng đã thấy nhãn cầu bệnh nhân cử động hai lần.
Cô vội vàng cúi xuống kiểm tra hơi thở của bệnh nhân. Sau khi xác nhận có hơi thở yếu ớt từ mũi của bệnh nhân, cô liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy phấn khởi, khích lệ.
"Đúng rồi! Cứ tiếp tục mạnh tay! Bệnh nhân đã có hơi thở rồi, chắc sẽ tỉnh lại trong chốc lát!"
Trên thế giới này có vô số bệnh nhân ngừng tim tử vong vì không được cấp cứu kịp thời, nhưng thực ra chỉ cần có người biết cách sơ cứu, đại đa số trong số họ đều có thể sống sót.
Diệp Vãn Ngưng, với tư cách là bác sĩ, luôn cảm thấy tiếc nuối cho những người mất mạng vì không được cấp cứu kịp thời.
Thậm chí, trước khi xuyên không, cô đã nhiều lần tự than thở rằng tại sao mình học y nhiều năm như vậy mà chỉ giúp các tổng tài xử lý mấy vết thương vặt, chưa từng cứu được một người bình thường nào.
Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cô đã cứu được một bệnh nhân thực sự cần cô.