Đàm Minh Nguyệt nhìn chằm chằm trợ lý, từng chữ từng chữ nói: “Tôi nói rồi, tôi không cần đến bệnh viện, cô chỉ cần đưa tôi về nhà là được!”
Trợ lý trên mặt lộ vẻ sợ hãi, rụt rè nói: “Vậy, vậy bây giờ em đưa chị về nhà?”
Nghe vậy, Đàm Minh Nguyệt buông tay đang nắm chặt lấy cô ta ra, chuyển sang che miệng đang không ngừng nôn ra máu, miệng lẩm bẩm không rõ: “Vậy thì làm phiền cô rồi, Tiểu Chiêu.”
Dường như cô ta cũng biết thái độ của mình vừa rồi không được tốt lắm, liền an ủi cười với trợ lý một cái, dịu dàng nói như thường ngày: “Yên tâm đi, tôi không sao, đây là bệnh cũ của tôi rồi, về nhà uống thuốc là khỏi thôi.”
Trợ lý không biết lời cô nói là thật hay giả, chỉ là cảm thấy tình trạng nôn ra máu của cô ta, nhìn thế nào cũng không giống bệnh cũ, chỉ là nhớ lại ánh mắt đáng sợ của Đàm Minh Nguyệt vừa rồi nhìn chằm chằm mình, cô ta thông minh không nói gì thêm, chỉ nghe theo lời Đàm Minh Nguyệt, đưa cô ta về nơi ở của cô ta.
Nếu như Giang Vũ Phong nhìn thấy, sẽ phát hiện nơi ở của Đàm Minh Nguyệt lại cùng một khu chung cư với anh, thậm chí hai tòa nhà còn ở cạnh nhau.
Mà trên đường đi, Đàm Minh Nguyệt thỉnh thoảng lại nôn ra máu, vẻ mặt đau đớn, trợ lý nhìn cô ta đổ mồ hôi đầy mặt, cả người đầy máu, rất nhiều lần đều hoài nghi cô ta có phải sẽ cứ như vậy mà chết đi hay không, bất quá rất hiển nhiên, mạng của Đàm Minh Nguyệt rất lớn, cho đến khi về đến nhà, cô ta vẫn còn sống, thậm chí ý thức còn rất tỉnh táo, chỉ là sắc mặt nhìn qua đặc biệt khó coi.
Đàm Minh Nguyệt vừa vào cửa, liền vội vàng quay đầu nói với trợ lý: “Tiểu Chiêu, hiện tại tôi thấy trong người không được khỏe, không tiếp đãi cô nữa, cô về trước đi...”
Nói xong, cô ta gần như không thể chờ đợi được mà đóng sầm cửa lại.
Trợ lý nhìn cánh cửa đóng chặt, nghĩ đến dáng vẻ cả người đầy máu của Đàm Minh Nguyệt vừa rồi, không khỏi rùng mình một cái.
Bên trong căn phòng, Đàm Minh Nguyệt vừa đóng cửa lại, liền vội vàng đi về phía thư phòng của mình, quãng đường ngắn ngủi như vậy, đối với cô ta mà nói quả thực là vô cùng gian nan, lại ho thêm mấy ngụm máu.
Loạng choạng đi vào thư phòng, cô ta trực tiếp đi đến chiếc bàn cạnh cửa sổ, ở đó có một chiếc bàn thấp chỉ cao bằng chân người, trên bàn bày một chiếc bình hoa, trong bình cắm một cành đào.
Cành đào khô héo, xung quanh bình hoa là những cánh hoa đào rơi rụng đã héo úa, màu sắc cánh hoa vàng úa, giống như đã mất đi toàn bộ sức sống và độ ẩm, lúc này mới rơi xuống bàn. Mà phía trước bình hoa, là một cái bát, trong bát đựng nước sạch, dưới đáy bát còn có một mảnh móng tay.
Đàm Minh Nguyệt trước tiên nhìn cành hoa khô héo, sau đó cúi đầu nhìn vào trong bát, sắc mặt càng trở nên tiều tụy.
“Trận pháp đào hoa, quả nhiên là bị phá rồi...”
Ban đầu dưới đáy bát này là một mảnh móng tay của cô ta và một sợi tóc của Giang Vũ Phong, đem hai thứ này của bọn họ đặt vào trong nước sạch, sau đó đặt trước mặt hoa đào, là có thể hình thành trận pháp đào hoa, nhưng mà lúc này trong bát chỉ còn lại móng tay của cô ta, sợi tóc kia đã biến mất không thấy, rất hiển nhiên, trận pháp đào hoa do cô bày ra đã bị phá giải.
“Khụ khụ khụ... Ọe!”
Đàm Minh Nguyệt không nhịn được ho khan kịch liệt mấy tiếng, mấy miếng thịt vụn kèm theo máu tươi phun ra trên tay cô.
Đàm Minh Nguyệt nhìn mấy miếng thịt vụn này, vẻ mặt nhất thời trở nên hoảng sợ.
Cô ta vội vàng cầm lấy con dao đặt ở góc bàn, giống như không cảm thấy đau, cầm dao hung hăng rạch một đường trên cổ tay, sau đó đặt bàn tay đầy máu lên trên bát.
Tí tách—
Máu tươi từ vết thương sâu hoắm chảy xuống, sau đó nhỏ giọt vào trong nước sạch trong bát.
Nhất thời, một vòng gợn sóng lan ra trên mặt nước, máu tươi không ngừng chảy vào trong bát, hòa vào nước sạch trong bát, nhưng kỳ quái chính là, theo gợn sóng lan ra, màu đỏ trong bát dần dần biến mất, giống như bị thứ gì đó vô hình hấp thụ, chỉ còn lại một bát nước sạch trong veo.