Đỉnh Lưu Tổ Tiên Là Thần Côn

Chương 2

Lúc này, Giang Vũ Phong, người đang bị mọi người nghi ngờ chuyện có con từ khi còn trẻ, đã tỉnh lại sau cơn hôn mê, đang ngồi trên giường trong phòng ngủ.

Anh nhận túi chườm đá từ tay người đại diện Vương Tuyền, áp lên má sưng đỏ, đau đến mức phải hít sâu một hơi.

"Hiss..."

Đau quá!

Giang Vũ Phong nhăn mặt nhăn mày.

Ngẩng đầu nhìn cô bé đang ngồi trên ghế, vì quá thấp nên hai chân không chạm đất, hai bên trái phải lại có hai người hầu gái đứng hầu, biểu cảm của Giang Vũ Phong bỗng trở nên khó xử.

"Muốn nói gì thì nói, do dự cái gì, bày ra dáng vẻ cô gái nhỏ này cho ai xem?" Cô bé đột nhiên lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Giang Vũ Phong.

Ánh mắt giao nhau, Giang Vũ Phong giật thót tim, bị ánh mắt uy nghiêm ấy nhìn đến mức tim đập nhanh hơn hai nhịp.

Rõ ràng là một cô bé năm, sáu tuổi, tại sao ánh mắt lại khiến người ta áp lực như vậy?

Giang Vũ Phong bình tĩnh lại, mở miệng hỏi: "Ý của cô bé là, cô bé là tổ tiên của tôi? Đặc biệt đến tìm tôi."

Cô bé hay còn gọi là Giang Linh Ngư gật đầu, nói: "Cảm giác của tôi sẽ không sai, cậu quả thật là con cháu nhà họ Giang, tôi có thể cảm nhận được huyết thống giống nhau giữa chúng ta ... Tính theo thời gian, tôi lớn hơn cậu hai ngàn tuổi, cậu gọi tôi một tiếng tổ tiên là đúng!"

Nghe vậy, biểu cảm của Giang Vũ Phong càng thêm kỳ quái, anh lại lặng lẽ đánh giá cô bé trước mặt một lần nữa, nhịn không được nói: "Nhưng mà cô bé trông rất trẻ..."

Hay nói đúng hơn là nhỏ, rõ ràng là dáng vẻ của một đứa trẻ, anh đoán nhiều nhất là không quá sáu tuổi.

Đối mặt với sự nghi ngờ của anh, biểu cảm của Giang Linh Ngư không hề thay đổi, cô chỉ cúi đầu nhìn bàn tay ngắn ngủn, mũm mĩm của mình, nói: "Tôi vốn không phải bộ dạng này, trạng thái bây giờ là do linh lực bị hao tổn, chưa khôi phục được nên mới biến thành hình hài con nít."

Cô nhìn Giang Vũ Phong, nhướng mày hỏi: "Cậu không tin tôi, cậu cho rằng tôi đang lừa cậu?"

Giang Vũ Phong: "..."

Anh gãi đầu, nói: "Không phải tôi không muốn tin, mà là ai gặp phải chuyện này cũng sẽ không tin đâu?"

Đột nhiên có một ngày, một cô bé năm, sáu tuổi chạy đến trước mặt bạn, nói với bạn rằng cô bé là tổ tiên của bạn đã sống hơn hai ngàn năm, bạn có tin không?

Người đại diện Vương Tuyền đứng bên cạnh không nhịn được gật đầu lia lịa, trên mặt đầy vẻ đồng tình.

Nếu không phải cảnh tượng lúc đó quá mức kỳ lạ, ngay từ lúc cô bé này nói mình là tổ tiên của Giang Vũ Phong cách đây hơn hai ngàn năm, anh ta đã trực tiếp gọi 110 báo cảnh sát rồi.

Sống hơn hai ngàn năm cái gì, nghe là biết ba xạo rồi.

"Tôi hiểu rồi."

Giang Linh Ngư vẻ mặt thông cảm gật đầu, sau đó đột nhiên nhảy xuống khỏi ghế, đi về phía Giang Vũ Phong đang nằm trên giường.

"... Cậu có biết không, người nhà họ Giang chúng ta, từ trước đến nay sẽ không nhận nhầm huyết thống của chính mình, bởi vì giữa chúng ta, sẽ có sự cảm ứng lẫn nhau!"

Cô từng bước từng bước đi về phía Giang Vũ Phong, theo từng bước chân, cơ thể cô bắt đầu nhanh chóng cao lên, cô bé vốn chỉ có dáng vẻ năm, sáu tuổi, khi đi đến trước mặt Giang Vũ Phong, đã biến thành một người đẹp có dung mạo khuynh thành, dáng người cao ráo.

Mái tóc đen nhánh, làn da trắng như tuyết, xinh đẹp động lòng người, hơn nữa khí chất của cô càng thêm phần cao quý, mê người, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người có mặt.

Hai mắt Giang Vũ Phong trợn to, lúc này máu trong người anh như sôi trào, bên tai tràn ngập âm thanh tim đập dữ dội, giống như tiếng trống trận, đó là cảm giác máu huyết, nhịp tim đập không thể khống chế.

Giang Linh Ngư cúi đầu nhìn anh, hỏi: "Cậu cảm nhận được chưa, sự cảm ứng giữa người nhà họ Giang ... Hiện tại cậu còn nghi ngờ lời tôi nói là thật hay giả không?"

Tôi cảm nhận được...

Trong lòng Giang Vũ Phong vô thức trả lời.