Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 122: PN1: Chuyện xưa

Thực ra kể từ mấy tháng trước, y cũng đã cảm giác được, Chu Tường ở trong lòng y đã khác rồi. Nhưng tại thời điểm đó, y không để ý, bởi vì Chu Tường là người đầu tiên được y cho phép bước vào cuộc sống của y, thậm chí hắn còn là người đầu tiên sống chung với y, nên tất nhiên Chu Tường phải khác, còn về điểm khác này, hoàn toàn chỉ là bởi Chu Tường rất giống Uông Vũ Đông.

Khi Uông Vũ Đông đính hôn với chị hai, y đã định buông tay. Theo đuổi một tình yêu vô vọng chẳng phải chuyện gì có ích, huống chi nếu cứ tiếp tục, nhiều khả năng sẽ làm tổn thương chị hai y, y không nên cố chấp nữa. Vả lại, y phát hiện những lúc có Chu Tường ở bên, y đã không còn suy tư nhiều nữa, y cảm thấy, thực ra hắn cũng không tệ, cứ như thế này cũng đủ rồi.

Vào lúc đó y đã ra quyết định, y có thể tiếp nhận Chu Tường.

Nhưng y thật không ngờ, Chu Tường đã biết tất cả, hơn nữa còn phản ứng quyết liệt, thậm chí đến cuối cùng, y lựa chọn hy sinh Chu Tường vì lợi ích của Uông Vũ Đông cũng là hoàn toàn trái ngược. Uông Vũ Đông đích thân nhờ vả, y không có lý do gì để từ chối, thêm nữa, y cũng có nguyên nhân của riêng mình. Đầu tiên, nếu Uông Vũ Đông nhận vai chính này với giá trị kèm theo là mười, còn Chu Tường là một trăm, vậy thì mất đi vai chính này, Chu Tường tổn thất nhiều nhất chỉ là mười, nhưng Uông Vũ Đông lại là một ngàn. Tiếp theo, y có thể cho Chu Tường vai diễn tốt hơn, làm nền cho sự nghiệp sau này của hắn. Cuối cùng, cũng là lý do quan trọng nhất, y nhất định không cho phép người của mình quay phim chụp ảnh cùng gã họ Lan kia, y căm ghét kẻ khác nhìn ngó đồ của y, càng miễn bàn mơ ước.

Trong mắt y, y có thể cho Chu Tường rất nhiều thứ, tỷ như vai diễn tốt, điều kiện vượt trội, nhất là thứ Chu Tường vẫn luôn mong muốn —- thái độ của y. Chu Tường thích y như vậy, hắn hẳn phải vui vẻ nhận ngay, vì thế y không bỏ nhiều thời gian suy xét, y đưa ra một quyết định khiến y ân hận cả đời này.

Nhốt Chu Tường hai ngày, y liên hệ với một đạo diễn, dự định cho Chu Tường nhân vật tốt hơn cả nhân vật của Uông Vũ Đông, coi như bồi thường cho Chu Tường. Y không phải kiểu người giỏi biểu đạt tình cảm, y thầm nghĩ sẽ thông qua phương thức này để Chu Tường cảm nhận được sự quan tâm của y. Cho tới bây giờ y vẫn không thể ngờ, Chu Tường chẳng những không nhận ra tình cảm của y, chẳng những không cảm kích, mà còn dùng cách thức tàn khốc nhất để trừng phạt tất cả những sai lầm của y.

Lúc Chu Tường lấy cớ đi toilet rồi trốn mất, y nằm mơ cũng không dám ngờ, đây lại là lần cuối cùng y được nhìn thấy người đàn ông đó, từ nay về sau, y mãi mãi không còn cơ hội được nhìn lại nụ cười dịu dàng mà khoan dung nở rộ trên khuôn mặt đó.

Chu Tường lấy cớ bỏ đi, y cũng không vội vã đuổi theo, y muốn cho Chu Tường vài ngày để bình tĩnh lại. Không ngờ Chu Tường tắt điện thoại, y tìm mãi không thấy hắn.

Ngày đầu tiên, ngày hôm sau, thậm chí ngày thứ ba, y còn có thể chịu đựng, nhưng rồi y không thể chịu nổi nữa, y nhờ quan hệ, buộc Thái Uy nói ra sự thật, cuối cùng biết được Chu Tường đã gia nhập một đoàn làm phim tài liệu, lên núi Thập Vạn Đại Sơn.

Y chán nản, tín hiệu trong núi không tốt, không thể liên lạc với hắn, có lẽ mấy tháng sau Chu Tường mới về. Kể từ khi quen nhau, chưa bao giờ hai người xa cách lâu như thế, cứ nghĩ hai – ba tháng sau không thể nhìn thấy Chu Tường, hơn nữa hai người còn chia tay trong hoàn cảnh cực kỳ không thoải mái, y cảm thấy khó ở trong lòng. Thế rồi chỉ sau vài ngày, cảm giác khó ở trong lòng liền biến thành khó chịu toàn thân.

Về đến nhà không nhìn thấy Chu Tường, ăn bữa cơm không phải Chu Tường nấu, tối đến không thể ôm Chu Tường đi vào giấc ngủ, tất cả những điều nhỏ nhặt mà bình thường y vẫn không để tâm, tới khi mất đi lại khiến y cực kỳ khó chịu.

Lần đầu tiên y nhận ra, y cần một người ở bên cạnh, người này không phải Uông Vũ Đông, không phải ai khác, mà chính là Chu Tường. Thời điểm y nhận ra điều này, thậm chí y còn muốn lên núi tìm Chu Tường. Ý tưởng này khuấy đảo, thúc giục y gọi cho Chu Tường, nhưng tín hiệu trên núi quá kém, y chỉ nói chuyện được với Chu Tường một lát, hơn nữa nội dung cuộc trò chuyện cũng chẳng thoải mái gì, tâm trạng y lại càng thêm tồi tệ.

Y bắt đầu chuyên tâm xử lý các công việc dồn lên, đồng thời cũng tìm cách liên lạc với đoàn làm phim, Chu Tường không chịu làm lành với y, y sẽ bảo người ta dẫn y lên núi.

Y muốn đích thân đến gặp Chu Tường.

Ý nghĩ lớn nhất trong đầu y lúc đó, chính là phải đặt Chu Tường ở dưới thân, hung hăng thúc vào bên trong hắn, y muốn cho Chu Tường biết, ai mới là kẻ thống trị tình cảm này, y không cho phép Chu Tường rời khỏi y, y muốn nói với Chu Tường, y muốn bắt đầu lại một lần nữa, nghiêm túc bắt đầu lại một lần nữa.

Y thật sự, thật sự rất nhớ Chu Tường, y chỉ muốn một giây sau mình được xuất hiện bên cạnh Chu Tường.

Nhưng còn chưa kịp làm gì, y đã nghe được một tin ác mộng.

Chu Tường ở trong núi đã xảy ra chuyện.

Y rất khó nhớ lại cảm giác của mình khi ấy thế nào. Mới đầu y không tin, từng câu từng chữ người ta nói với y, lọt vào tai y đều chỉ là vô nghĩa, y cảm thấy đối phương đang nói dối, Chu Tường không thể nào gặp nạn, cái gì mà mưa to, cái gì mà đá lở, y không tin đâu.

Y đã nghĩ tới vô số tình cảnh khi y gặp lại Chu Tường, nhưng y không bao giờ nghĩ đến hoàn cảnh này.

Ở tại thời điểm đó, y vẫn chưa rối loạn, bởi vì Chu Tường chỉ mất tích thôi, cũng có vài người mất tích như hắn, có lẽ bọn họ bị kẹt ở nơi nào đó, nhất định tìm là thấy.

Y cố gắng không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp bay thẳng đến Quảng Tây, vào núi bằng tốc độ nhanh nhất. Ý nghĩ duy nhất của y lúc đó, y sẽ là người đầu tiên tìm được Chu Tường, xác nhận Chu Tường bình an.

Y nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, Chu Tường đã hoàn toàn biến mất rồi.

Y nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.

Thời gian cứ ngày một trôi qua. Ngày đầu tiên, ngày hôm sau, y còn có thể gắng sức giữ mình tỉnh táo, nhưng đến ngày thứ ba, khi đội cứu hộ tìm được thi thể một người, thì y sụp đổ.

Ai cũng biết, thời gian lục soát càng lâu, tỷ lệ cứu được người lại càng nhỏ.

Nhìn thi thể thảm thương bị đè ép tới biến dạng, nghĩ đến Chu Tường có lẽ cũng trở thành thế này, y phát điên. Vài ngày nhịn ăn nhịn uống, tinh thần căng thẳng quá mức, sợ hãi và tuyệt vọng dần ăn mòn trái tim y, y mất cả ý thức.

Tới khi y tỉnh lại, anh trai y xuất hiện, công cuộc tìm kiếm đã đến ngày thứ năm.

Chu Tường đã mất tích năm ngày.

Đội cứu hộ muốn kết thúc công việc, bọn họ cho rằng Chu Tường đã gặp nạn tại một hóc hẻm vô danh nào đó, diện tích vùng núi này quá lớn, muốn tìm một người thì nói dễ hơn làm.

Ngay lúc đó, y cảm giác toàn bộ thế giới trước mắt y nát vụn, y quên mất mình là ai, người bên cạnh là ai, xung quanh là cái gì, tất cả và tất cả đều biến thành bọt nước lúc ẩn lúc hiện, chỉ còn lại quyết tâm nhất định phải tìm được Chu Tường là cực kỳ chân thật.

Y không tin, y không tin Chu Tường lại chết. Y cảm giác Chu Tường vẫn còn sống. Y không rõ tại sao, anh trai y nghĩ y điên rồi, nhưng y cảm giác được, Chu Tường nhất định còn sống, nhất định…

Y bắt ép đội cứu hộ lục tìm suốt một tháng, tìm khắp nơi trong phạm vi mười km, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, y thậm chí còn muốn mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Anh trai đánh y, nói y lãng phí tiền của, nói y thần kinh, nói y điên rồi.

Y không cần biết. Nếu thân thể biến dạng tả tơi của Chu Tường thật sự xuất hiện trước mặt y, y sẽ điên, nhưng y phải tìm được một kết quả, bằng không y sẽ không chống đỡ nổi.

Nhưng ông trời cũng tàn nhẫn với y, giáng xuống cho y nỗi tuyệt vọng đau đớn nhất —- Không rõ sống chết.

==============

Thế giới lớn như vậy, Chu Tường cứ như vậy biến mất, tất cả mọi người đều cho rằng Chu Tường đã chết, nhưng vì không nhìn thấy thi thể khiến cho y vẫn cảm thấy hy vọng, một chút hy vọng này giống như một đốm lửa nhỏ, ở trong lòng y càng thêm tỏa sáng, chỉ đợi đến một ngày bùng cháy.

Y rơi vào tuyệt vọng trước nay chưa từng có, việc Chu Tường không rõ sống chết khiến y rơi vào bóng tối bức bách, y không ăn không uống, không thể đi vào giấc ngủ, y cảm thấy chính mình đang sắp sụp đổ.

Trước kia y chưa từng thực tâm coi trọng hắn, trước kia y nghĩ bản thân không cần trả giá gì hắn vẫn sẽ luôn ở bên cạnh y, nhưng chính vào lúc thực sự mất đi mãi mãi, y mới ý thức được đối với bản thân mà nói người kia có bao nhiêu quan trọng.

Y bắt đầu nhớ lại từng đoạn hồi ức khi y còn ở bên Chu Tường, một lần lại một lần, không bỏ lỡ bất cứ một chi tiết nào, thậm chí cố gắng nhớ lại từng câu nói của Chu Tường, cùng với từng biểu cảm của người kia, y càng nhớ lại, càng cảm giác mạnh mẽ được Chu Tường từng sống trên đời rất rõ ràng, nhưng cũng càng khiến y đau đến tê tâm liệt phế.

Đoạn thời gian đó với y mà nói, đã không còn phân biệt nổi ngày và đêm, mỗi một thời khắc đều là vô tận tuyệt vọng, y hy vọng mỗi khi mở mắt tỉnh lại, có thể phát hiện tất cả đều chỉ là một hồi ác mộng, y chỉ cần đưa tay sang bên cạnh, liền có thể chạm vào thân thể ấm áp của Chu Tường, y sẽ quay sang, ôm chặt lấy hắn, lần này tuyệt đối sẽ không buông tay nữa.

Y thật sự nguyện ý từ bỏ hết tất cả, chỉ cần, chỉ cần Chu Tường có thể khỏe mạnh đứng trước mặt y một lần nữa.

Y cảm thấy chỉ cần như thế thôi đời này của y cũng đã đủ thỏa mãn.

Y không rõ vì cái gì một người có thể ngu xuẩn đến mức này, chính vào lúc thực sự mất đi, mới chân chính nhận ra người kia quan trọng đến mức nào, quý giá đến thế nào.

Vì cái gì ngay vào lúc y không còn có thể nhìn thấy Chu Tường nữa, y mới dám thừa nhận, không biết từ lúc nào, đã thật sự yêu Chu Tường, đã có thói quen luôn có Chu Tường bên cạnh, đã cho phép Chu Tường bước vào thế giới của y, đã đem Chu Tường trở thành một bộ phận không thể tách rời.

Nhưng tất cả đều đã quá muộn, bây giờ y mới nhận ra, thì tương lai muốn cùng người kia trải qua, đều đã không còn kịp nữa, bởi vì dù cho y có thống khổ tuyệt vọng đến cỡ nào, Chu Tường cũng sẽ không biết, dù cho y có hối hận đến chết đi sống lại, người kia cũng sẽ không bao giờ cảm nhận được.

Y thậm chí muốn cùng Chu Tường chết đi, chỉ cần lại có thể ở cùng một chỗ với Chu Tường, có lẽ đó cũng là một phương pháp hay.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, y đã không còn cảm giác gì với chung quanh nữa. Trái tim của y đang dần hoại tử, thì những thứ khác có còn ý nghĩa gì?

Không biết vào lúc nào, trước mặt y xuất hiện một hòa thượng.

Thời gian qua, xung quanh y có rất nhiều người lui tới, y cũng có đôi chút cảm giác, nhưng mày không nghe được thanh âm của những người đó, cũng thấy không rõ diện mạo của những người đó, y không muốn nghe, không muốn nghĩ, nhưng tướng mạo của vị hòa thượng này lại rõ ràng xuất hiện trong đầu y, thanh âm của vị hòa thượng cũng giống như tia sáng xuyên qua lớp sương mù dày đặc, đi thẳng vào tai y.

Y biết vị hòa thượng này, đây là sư phụ Tịch Không pháp sư của đại huy nh, y trước đây từng gặp qua một lần, là một người rất thông tuệ.

Lúc ấy trong đầu y bỗng nảy sinh một ý niệm.

Dù dùng bất cứ khoa học lý luận hay thủ đoạn nào đều không có khả năng giúp y tìm về Chu Tường, nên y bắt đầu hy vọng vào một sức mạnh siêu nhiên, hoặc là sức mạnh tôn giáo, y nghĩ, có lẽ vị hòa thượng này có biện pháp, nói không chừng thật sự có…

Tịch Không pháp sư cũng không làm gì, chỉ ngồi vào chỗ của mình, chỉ là thản nhiên nói: “Hắn không chết.”

Chỉ một câu này, khiến cho y như phát điên bổ nhào vào người Tịch Không pháp sư, y nói không ra lời, cổ họng như có một ngọn lửa thiêu đốt đau đớn, không thể phát ra một âm thanh nào, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm vào vị đại hòa thượng này, yêu cầu ông ta tiếp tục nói.

Tịch Không pháp sư sờ phật châu, thanh âm xa xôi: “Hắn không chết, nhưng cũng không tính là sống, ta nhận uỷ thác của huynh trưởng ngươi, chỉ có thể nói cho ngươi bấy nhiêu, nên làm như thế nào, ngươi hãy tự quyết định cho tốt.”

Y nắm chặt vạt áo của Tịch Không, kích động nghẹn ngào, y không rõ “Không chết, cũng không tính là sống” là ý tứ gì, nhưng y tin tưởng, y tin tưởng Chu Tường không chết, y tin tưởng Chu Tường thật sự không chết, bây giờ còn có thêm một người chứng thực, y tất nhiên sẽ càng thêm tin tưởng không nghi ngờ.

Y mặc kệ “cũng không tính là sống” là ý tứ gì, cho dù tàn phế biến thành người thực vật, y cũng phải tìm ra Chu Tường, chỉ cần Chu Tường không chết, chỉ cần còn có thể khiến y cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Chu Tường, chạm đến góc áo của hắn, đối với y mà nói cũng đã đủ rồi.

Chỉ cần Chu Tường không chết!

Y muốn dùng cả đời này của y kiên nhẫn đi tìm, kiên nhẫn chờ đợi, Chu Tường không chết, sẽ không chết, sẽ không như vậy rời bỏ y, chỉ cần y không từ bỏ, một ngày nào đó Chu Tường sẽ trở lại bên người y.

Y tỉnh táo lại trong một ngày.

Đại huynh đem y trở về Bắc Kinh, chăm sóc y thêm hai tháng, y mới thực sự “bình thường” lại một ít, đối với việc bản thân khiến đại huynh lo lắng hơn ba tháng, y cũng không phải không cảm thấy áy náy, vì việc y từng suốt ngày vô tri vô giác, triệt để chết tâm, nên y phải miễn cưỡng bản thân trước mặt đại huynh biểu hiện bình thường một chút.

Khi đại huynh của y hơi yên tâm mà rời đi, y liền liên hệ với một người bạn mở công ty giải trí, nói cho đối phương y muốn đóng phim, muốn quay quảng cáo, y phải trở thành ngôi sao.

Người bạn của y rất kinh ngạc, không thể lý giải y vì cái gì lại làm như vậy, nhưng cùng lúc đó, cũng vui mừng ra mặt.

Y suy nghĩ rất đơn giản, y muốn làm chính mình càng nổi danh càng tốt, y muốn cho Chu Tường bất luận ở ngóc ngách nào trên đời, đều có thể nhìn vào TV và nhìn thấy y.

Y sợ Chu Tường hận y, không muốn cùng y làm hòa, nhưng chỉ cần chính mình ngày qua ngày xuất hiện, có lẽ sẽ có một ngày Chu Tường thay đổi tâm ý, nếu Chu Tường còn sống, có một ngày nhất định sẽ trở lại bên y.

Y cứ kiên trì như vậy, đợi đến ngày Chu Tường trở về, là động lực duy nhất chống đỡ y sống tiếp.

Từng thời từng khắc không có Chu Tường bên cạnh, đều khiến y chìm sâu trong hối hận, thống khổ vô cùng, nhưng y không thể trốn tránh, không thể ngã xuống, Chu Tường không chết, Chu Tường không thể chết được, có một ngày y nhất định sẽ trở về, y nhất định sẽ đợi được đến ngày đó, bởi vì có ngày đó tồn tại, mới có thể giúp y sống qua từng ngày không còn hơi ấm của Chu Tường.

Y bắt đầu điên cuồng chụp quảng cáo cùng hoạt động kinh doanh, người nhà và bạn bè không thể hiểu được ý định của y, y cũng không cần bất cứ ai hiểu, y chỉ cần một người, ở một nơi nào đó trên đời này, có thể nhìn thấy y.

Một năm trôi qua, hai năm trôi qua.

Chu Tường vẫn như cũ bặt vô âm tín. Y không biết chính mình hơn bảy trăm ngày qua đã cầm cự mà tồn tại như thế nào, chỉ dựa vào một hy vọng xa xôi đến không thể biết được làm thứ duy nhất chống đỡ cho y.

Trên thế giới này sợ là chỉ có một mình y còn kiên trì tin tưởng rằng Chu Tường không chết, y cũng không biết chính mình tìm nghị lực từ đâu, nhưng y vẫn tin tưởng, chỉ cần trái tim y còn đập, y vẫn sẽ tin.

Có một ngày, y vào một buổi tối phải chụp một quảng cáo, vào lúc y đi vào tòa nhà ấy, khi cánh cửa thang máy mở ra trong nháy mắt, ngay trước mắt y xuất hiện một người.

Đó là một người hết sức bình thường, nếu vào một lúc khác y chắc chắn sẽ không để ý dù chỉ một chút, nhưng vào thời điểm hai người đối mặt trong khoảng cách không quá hai thước, trong trái tim y có một loại cảm xúc khó hiểu bùng phát, cứ như ở đối phương có cái gì đó, ngăn cản bước đi của y, cũng đồng thời thu hút tầm mắt y ngừng lại. Thời điểm mắt y cùng người thanh niên kia giao nhau, toàn thân y như có một luồng điện mạnh chạy dọc khắp người, trái tim truyền đến đau đớn kịch liệt, đau đến mức y cơ hồ không thể đứng vững.

Đó là ánh mắt như thế nào, chính y cũng không thể hình dung rõ, ánh mắt ấy quá sâu, quá trầm, phảng phất ẩn chứa vô tận bi thương cùng thống khổ, loại cảm xúc kia cuốn hút đến cực đại khiến y không thể cử động, bằng một cách vô hình nào đó y có thể cảm nhận được sự đau đớn của người này, cũng đồng thời làm y cảm thấy thống khổ theo.

Người này là ai?! Vì cái gì hắn khiến toàn thân y run rẩy! Cái loại cảm giác khổ đau quen thuộc vô hình bao phủ trói buộc y, gắt gao bóp chặt cổ họng y, thứ cảm xúc này trong nháy mắt khiến y nghĩ tới một người, chỉ có một người có thể làm y đau đến tê tâm liệt phế thế này —— Chu Tường.

Y cùng với người thanh niên kia nhìn nhau, bất quá chỉ trong giây lát, nhưng ngay lập tức, người kia liền muốn bước qua y mà bỏ đi.

Y vội vã giữ lấy người kia.

“Anh là ai?” Y cắn răng hỏi.

Ngươi đến tột cùng là ai!