Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 97

Phía sau Uông Vũ Đông còn có Đàm Ân đã lâu không gặp, lúc nhìn thấy Chu Tường, vẻ mặt Đàm Ân cũng cực kỳ kinh ngạc, nhưng rồi lập tức lại chuyển thành một biểu cảm rối rắm khó hình dung.

Mấy người cùng đứng đờ hai bên cánh cửa, không khí rất bất bình thường.

Trương tổng nhìn qua nhìn lại, cười hỏi, “Sao thế?”

Uông Vũ Đông cũng tươi cười tao nhã, “Không sao, tôi và Minh Tu đã lâu không gặp ấy mà, trùng hợp quá nhỉ.” Câu “Trùng hợp quá nhỉ”, giọng điệu không được tốt lắm.

Anh ta thật không thể ngờ, Yến Minh Tu nói có việc bận, hóa ra việc bận lại liên quan tới Chu Tường. Hai chữ ‘Chu Tường’ này đúng là khắc tinh của anh ta, trước đây cũng thế, bây giờ cũng vậy, phàm là chuyện có dính líu đến “Chu Tường”, hầu hết đều chẳng mấy hay ho tốt đẹp.

Anh ta không khỏi hoài nghi mục đích Yến Minh Tu đưa Chu Tường tới đây. Cho dù là bản thân anh ta cũng phải trầy trật lắm mới bàn được chuyện hợp tác với ekip này, mà thậm chí anh ta còn chẳng dám chắc sẽ nhận được về kịch bản phù hợp, suy cho cùng, anh ta muốn chọn kịch bản, đoàn làm phim cũng muốn chọn diễn viên, nhưng Yến Minh Tu cứ như thế mà dẫn Chu Tường đến ngồi ngay tại phòng chủ tịch, xem bộ dạng còn có vẻ vừa trao đổi rất ăn ý. So với anh ta, một kẻ mới toe chẳng có danh tiếng như Chu Tường sẽ dễ dàng tìm được vai diễn hợp với mình hơn, nếu có thêm Yến Minh Tu thúc đẩy, Chu Tường rất có khả năng sẽ nhận được một vai mà chính anh ta cũng sờ chẳng đến. Chỉ mới nghĩ tới chuyện cascadeur của mình vùng lên khách át giọng chủ, anh ta lại không thể không nhớ đến Chu Tường ba năm trước đây, cũng là cascadeur của anh ta, cũng khách át giọng chủ, cũng muốn hất cẳng anh ta để nhận vai chính. Tất cả những gì đang diễn ra bây giờ thật quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi đối với Chu Tường trước mắt này, anh ta cũng căm ghét cực kỳ.

Chu Tường vốn đã chẳng ưa gì Uông Vũ Đông và Đàm Ân, nhất là sau chuyện lần trước ở Quý Châu, hắn cũng chẳng buồn khách sáo lịch sự với hai người nọ nữa, dù hắn tử tế ôn hoà thì kết quả vẫn chỉ là một trò hề, nếu đã thế thì cần gì phải lãng phí sức lực? Nghĩ vậy nên hắn chỉ lạnh nhạt nhìn hai bọn họ.

Thái độ lãnh đạm của hắn rơi vào mắt Uông Vũ Đông và Đàm Ân lại biến thành “Được chống lưng nên vênh váo”, bọn họ cảm thấy sau khi Chu Tường bò được lên người Yến Minh Tu, hắn đã khệnh khạng hơn rất nhiều.

Uông Vũ Đông nghiêm mặt nhìn Chu Tường, biết rõ vẫn cố tình hỏi, “Đây không phải Chu Tường sao, sao cậu lại ở chỗ này?”

Chu Tường lạnh nhạt đáp, “Theo Yến tổng tới.”

“Minh Tu, em bảo chiều nay có việc, hóa ra chính là việc của cậu ta à?” Giọng điệu Uông Vũ Đông lồ lộ khinh thường.

Yến Minh Tu thoải mái đáp, “Đúng thế, anh rể, chúng ta đã hẹn sáng mai gặp ở công ty, anh và Trương tổng có việc, hai người cứ bàn bạc đi. Trương tổng, hẹn gặp lại.” Nói xong liền định đưa Chu Tường và Khương Hoàn rời đi.

Trong ấn tượng của Uông Vũ Đông, trừ phi ở nhà, Yến Minh Tu rất ít khi gọi anh ta là “Anh rể”, một tiếng “Anh rể” này, không biết vì sao lại cho người nghe cảm giác cực kỳ xa lạ. Uông Vũ Đông đột nhiên nghĩ, thiếu niên năm nào vẫn thường mở to đôi mắt tràn đầy ái mộ, một câu hai câu trìu mến gọi “Anh Đông”, chẳng rõ liệu có từng tồn tại? Người đàn ông u ám lạnh lùng, khí thế bức người trước mắt anh ta bây giờ là ai đây?

Bất giác, Uông Vũ Đông thốt lên, “Chờ một lát.” Cố nén giận, anh ta nửa cười nửa không nói, “Minh Tu, anh tìm em cũng vì có việc gấp, nếu đã trùng hợp gặp nhau, chi bằng tối nay cùng mời Trương tổng ăn cơm đi, cơm nước xong chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện, thời gian tùy em, để mai đỡ phải đi lại nữa.”

Anh ta đứng chắn trước cửa, Yến Minh Tu hết cách bỏ ra ngoài.

Trương tổng phát hiện không khí bất bình thường, vội cười nói, “Tôi đi toilet, Tiểu Vạn, đưa khách vào phòng họp đi, tôi đến ngay.” Nói xong liền cùng mấy nhân viên hối hả bỏ đi, khéo léo né tránh cơn bão.

Không còn người lạ, Yến Minh Tu cũng chẳng định tiếp tục nể tình Uông Vũ Đông, y nói thẳng, “Tối nay tôi bận, đã nói sáng mai tức là sáng mai, tôi đi trước.” Y nắm lấy cánh tay Chu Tường, kéo hắn ra ngoài.

Chu Tường mất tự nhiên rút tay về, ánh mắt mọi người cùng đổ dồn lên cánh tay hắn, hắn không biến sắc nhìn Uông Vũ Đông một cái, sau đó thẳng lưng lướt qua anh ta, bỏ ra ngoài.

Uông Vũ Đông siết chặt hai nắm đấm, đôi môi khẽ run run.

Đàm Ân tái mặt nhìn theo Chu Tường, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Yến Minh Tu cũng lướt qua Uông Vũ Đông, theo sát Chu Tường bỏ đi.

Khương Hoàn là người cuối cùng bước ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã bị Uông Vũ Đông túm lấy tay, Khương Hoàn khó xử nhìn Uông Vũ Đông, “Uông tổng, việc nhà ngài tôi không dám can hệ, ngài đừng làm khó tôi.”

“Tôi chỉ hỏi cậu một chuyện, nói thật cho tôi biết.”

Khương Hoàn thấy Yến Minh Tu đã đi xa, vội vàng đáp, “Ngài hỏi đi.”

“Hai người họ sống cùng nhau?”

Khương Hoàn chẳng ừ hử gì, chỉ im lặng nhìn Uông Vũ Đông bằng đôi mắt sáng ngời, ánh mắt đó cũng đủ thay lời giải đáp.

Uông Vũ Đông u ám nói, “Được rồi, cậu đi đi.”

Khương Hoàn nhanh nhẹn rời đi.

Uông Vũ Đông quay lại nhìn Đàm Ân, cười khẩy, “Xem ra hiểu biết của cậu về bạn trai cũ chưa đủ sâu sắc rồi.”

Đàm Ân nghiến răng đáp, “Anh Đông, hắn bây giờ và hắn trước kia căn bản là hai người, thay đổi hoàn toàn rồi.”

“Phỏng chừng đầu óc bị va đập đến bất thường, hay nói đúng hơn là đã khôn lên nhiều.” Uông Vũ Đông vỗ vỗ đầu cậu ta, châm biếm, “Nếu cậu có một nửa năng lực của cậu ta, trèo lên được người nào như Yến Minh Tu, tôi cũng đỡ phải quan tâm cậu nữa.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đàm Ân tái nhợt, cúi đầu không nói gì.

Uông Vũ Đông hừ lạnh một tiếng, cảm xúc trong mắt biến đổi không ngừng.

Khương Hoàn lái xe chở hai người đến khách sạn, cả quãng đường không ai nói gì.

Đến khách sạn, vẫn còn hai tiếng trước giờ hẹn dùng bữa tối với Trương tổng, Yến Minh Tu bảo Khương Hoàn đặt một phòng, y đưa Chu Tường lên nghỉ ngơi.

Kỳ thật hai người cũng không mệt, nhưng Chu Tường cảm thấy Yến Minh Tu có lời muốn nói.

Quả nhiên, sau khi vào phòng, Yến Minh Tu liền thăm dò hắn, “Có phải anh rất hận Uông Vũ Đông?”

Chu Tường liếc mắt nhìn y, cười nói, “Yến tổng, hỏi mấy vấn đề này, ngài cũng chỉ tự chuốc lấy bực bội cho mình, cần gì phải thế?”

Yến Minh Tu sầm mặt, “Em thà tự chuốc lấy bực bội còn hơn phải để anh ấm ức trong lòng.”

Chu Tường khẽ giật mình, hắn cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói, “Cũng không phải hận, tôi chỉ nghĩ mình thua kém anh ta đủ mọi đường nên khó chịu trong lòng chút thôi, nói trắng ra thì là tị nạnh, không có gì to tát cả.”

“Chỉ thế thôi? Vậy chuyện vai chính năm đó… Anh có hận anh ta không? Anh có… Hận em không?”

Chu Tường cười nhạt, “Bây giờ nói thì được cái gì, tôi không muốn nhắc lại nữa. Tóm lại, tôi với Uông Vũ Đông, nước sông không phạm nước giếng là được, nhưng bây giờ…” Chu Tường châm chọc, “Không biết tại sao lại thành thế này, anh ta vẫn chướng mắt tôi, hay là cậu giúp tôi nói với anh rể siêu sao của cậu một tiếng? Bảo anh ta đừng chấp nhặt với một diễn viên tép riu như tôi nữa nhé?”

“Đương nhiên em sẽ không để bất luận kẻ nào làm hại đến anh, nhưng nếu anh có khúc mắc, em thật lòng hi vọng anh cứ nói hết ra. Anh Tường, em đã chuẩn bị tâm lý kháng chiến trường kỳ với anh, em muốn bù đắp cho anh bằng tất cả những gì em có thể, bù đắp lại hết, nhưng anh cũng phải cho em biết, em nên làm những gì?”

Chu Tường nhíu mày, “Yến Minh Tu, vậy nếu tôi và anh Đông của cậu đối đầu nhau, cậu sẽ làm thế nào? Cậu sẽ xử lý anh ta vì tôi sao? Cậu làm được sao? Dù bây giờ cậu luôn miệng nói yêu tôi, nhưng tôi vẫn nhớ, năm đó lúc anh ta đính hôn với chị hai cậu, cậu say đến rối tinh rối mù, tình yêu lúc đó của cậu chắc cũng không phải giả chứ? Tôi nói thật cho cậu vậy, tôi cực kỳ khó chịu với Uông Vũ Đông. Tôi đố kỵ anh ta. Khi ấy, lúc còn làm cascadeur cho anh ta, tôi chỉ thuần túy hâm mộ, tôi hâm mộ anh ta cái gì cũng có, nhưng từ sau khi cậu xuất hiện, sau khi biết cậu mang tôi ra làm thế thân, tôi liền bắt đầu ghen tị. Thậm chí tôi còn hận anh ta, một thứ tôi cố đủ trò, làm đủ điều vẫn không đạt được, thế mà anh ta còn chẳng thèm ngó ngàng đến, vậy thì tôi là cái gì đây? Đến bây giờ tôi vẫn không thể quên nỗi nhục đó, tôi chỉ hi vọng mình cũng được như anh ta, tôi nói thế này đã vừa ý cậu chưa?” Chu Tường nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ đến sắp nổ tung.

Nói ra thì buồn cười, trước đây hắn vẫn luôn tự cho rằng mình là người rộng lượng, không bị ảnh hưởng bởi lợi hay hại, thành hay bại, sống cuộc đời thoái mái vô cùng, người xung quanh đều phải hâm mộ hắn, nhưng từ sau khi ôm ấp mối tình đơn phương ngớ ngẩn kia, hắn bắt đầu băn khoăn trăn trở, tất cả những cảm xúc u ám tiêu cực trong lòng hắn đều bị ép bộc phát ra ngoài, chính hắn còn phải giật mình kinh ngạc, nhưng hắn lại không có cách nào kiềm chế được mình.

Bây giờ hắn đã hoàn toàn thay đổi, không chỉ thân xác, mà cả linh hồn tá túc bên trong cũng đã thay đổi rồi.

Yến Minh Tu cúi đầu, trầm giọng nói, “Anh Tường, xin lỗi.” Bất kể y áy náy bao nhiêu, hối hận thế nào, những chuyện đã xảy ra cũng không thể vãn hồi. Nếu nói quan hệ trước đây của hai người là Chu Tường kéo y, từng bước dắt y tiến về phía trước, y chỉ cần nhẹ nhàng thoải mái theo sau, thì bây giờ người gian nan chèo chống dẫn đường đã đổi lại thành y.

Mỗi bước đi đều phải dùng ý chí và sức lực thật lớn, y phải không ngừng động viên chính mình mới có thể không bị sự lạnh lùng của Chu Tường đẩy lùi bước tiến. Y chịu đựng đau đớn, chịu đựng hối hận, chịu đựng ăn năn, từng chút từng chút tới gần bên Chu Tường, bởi vì Chu Tường muốn rời bỏ y, nên y không thể thả lỏng, mỗi giây mỗi phút y đều phải theo sát hắn, cho tới khi một lần nữa, y lại được ở bên Chu Tường.

Quá trình này cần bao nhiêu thời gian, có bao nhiêu gian khổ, y không thể tưởng tượng, thậm chí y còn không biết những gì mình làm có phải là vô ích hay không. Y còn chưa kịp nói chuyện yêu đương thì tình cảm đã gặp phải biến cố, ở phương diện này, y chỉ như một thằng nhóc học sinh tiểu học, không có ai dạy y cách giành lại trái tim của một người, y chỉ có thể tự mò mẫm bước tới, cho dù nơi chốn đều là chướng ngại ngăn trở, y cũng không thể buông tay.

Vào lúc này, từng lời Chu Tường nói đều khiến y đau đớn khôn cùng, nhưng đồng thời cũng cho y thấy một tia hy vọng. Ít nhất, ít nhất Chu Tường cũng đã đồng ý chia sẻ với y, ít nhất Chu Tường cũng đã mở lòng với y, điều này so với tìm kiếm Chu Tường giữa đất trời bao la thì tốt hơn nhiều lắm.

Y ngẩng đầu nhìn Chu Tường, nghiêm túc nói, “Anh Tường, đúng là em đã từng thích Uông Vũ Đông, nhưng hiện tại em chỉ coi anh ta là anh rể, trong lòng em chỉ có mình anh, sẽ không bao giờ có người khác nữa. Anh ta là anh rể của em, em không thể làm gì anh ta, nhưng những gì anh mất đi vì anh ta, em sẽ trả lại cho anh tất cả, vai diễn tốt nhất, bộ phim hay nhất, ekip giỏi nhất, tất cả những gì Uông Vũ Đông không đạt được, em sẽ tặng hết cho anh. Anh không cần phải ghen tị với anh ta nữa, cũng không cần phải hâm mộ anh ta nữa, bởi vì sẽ có một ngày anh xuất sắc vượt trội hơn anh ta nhiều.”

Đôi mắt Chu Tường bắt đầu mờ mịt. Những lời của Yến Minh Tu, hắn có thể tin mấy phần? Năm đó y yêu Uông Vũ Đông như vậy, chẳng lẽ bây giờ vì Chu Tường hắn, y có thể quên sạch sành sanh? Liệu có phải đối với Yến Minh Tu, chỉ những gì không nắm bắt được mới trở nên quý giá?

Hắn cảm thấy đau đầu cùng cực.

Yến Minh Tu vuốt tóc hắn, nhẹ giọng nói, “Anh Tường, cứ tin em, em sẽ dành cho anh những gì tốt nhất.”

Chu Tường lắc đầu, “Tôi không cần những thứ đó, tôi biết khả năng của mình, chỉ cần Uông Vũ Đông không đến gây chuyện với tôi là đủ rồi.”

Yến Minh Tu nâng cằm hắn, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng hắn, “Đừng nghĩ mọi chuyện phức tạp như thế, nâng đỡ một người không khó khăn gì, em chỉ muốn anh vui.”

Chu Tường khẽ lắc đầu, chậm rãi nghiêng mặt, thở dài, “Nếu khi ấy cậu cũng được như bây giờ, dù chỉ một phần trăm thôi, thì mọi chuyện đã hoàn toàn khác.”

Yến Minh Tu nhìn vẻ thất lạc của hắn, trái tim đau nhói không ngừng.

END97.