Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 22

Chu Tường tóm tắt sơ quan hệ của mình với từng người, còn giới thiệu khái quát hai người cho nhau.

Yến Minh Tu không có địch ý với Thái Uy, chủ yếu vì y đã nghe Thái Uy nói “chị dâu” ngay từ lúc vào cửa, vậy nên y khách sáo bắt tay Thái Uy, song thái độ vẫn không quá nhiệt tình.

Chu Tường đã quen với tính nết của y, nên chỉ vội vàng mời Thái Uy vào nhà ngồi.

Thái Uy nhìn nhìn Yến Minh Tu, tái phát bệnh nghề nghiệp, “Tiểu Yến hả, cậu ở công ty nào thế, sao tôi chưa biết gì về cậu nhỉ?”

Yến Minh Tu khẽ nhíu mày.

Chu Tường vội nói, “Anh Uy, cậu ấy không làm nghề mình đâu.”

Thái Uy kinh ngạc, “Thật hả? Điều kiện tốt thế mà không làm nghệ sĩ à? Chỉ với khuôn mặt này, có nghề nào kiếm nhiều tiền hơn được nữa?”

Yến Minh Tu lắc đầu, “Không thích.” Riêng chuyện y không nghe dạy dỗ đã khiến quan hệ của y với ba đủ căng thẳng rồi, nếu giờ còn đi làm ngôi sao, chắc ba đánh chết tươi y luôn, huống hồ y cũng thật sự không có hứng thú với cái nghề bán rẻ tiếng cười này.

Thái Uy tiếc rẻ thở dài, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, anh đưa danh thϊếp cho Yến Minh Tu, cười nói, “Tôi với A Tường là anh em tốt, nếu cậu đổi ý thì nhớ phải tìm tôi, đừng có tìm người khác đấy.”

Yến Minh Tu nể mặt Chu Tường nên cũng cười nhạt nhẽo, nhận lấy danh thϊếp.

Thái Uy nói với Chu Tường, “Nhà chú có người, anh đi trước vậy. Cua phải ăn luôn, có gì gọi điện nói chuyện sau.”

Chu Tường biết Thái Uy đến tìm hắn vì chuyện của Uông Vũ Đông và Vương đạo diễn, nhưng có mặt Yến Minh Tu nên anh không tiện nó

Tiễn Thái Uy về, Yến Minh Tu hỏi, “Anh ta đến gặp anh làm gì? Có chuyện gì à?”

Chu Tường qua loa đáp, “Chuyện công việc thôi, không quan trọng.” Nghĩ đến Yến Minh Tu không chỉ là em vợ, mà còn là fan ruột của Uông Vũ Đông, chuyện này nhất định không thể nói với y, ai biết y sẽ phản ứng thế nào.

Yến Minh Tu vốn cũng chỉ thuận miệng hỏi, nhưng kiểu trả lời có lệ của Chu Tường lại làm y không thoải mái. Hầu như có chuyện gì Chu Tường cũng đều nghe theo y, đương nhiên y cũng đã quen nếp sống đó, hưởng thụ, hưởng thụ sự ân cần và bao dung của Chu Tường. Giờ Chu Tường đột nhiên có chuyện gạt y, y bắt đầu thấy hơi khó chịu, sầm mặt nói, “Chuyện gì mà không nói cho tôi được? Chuyện gì mà phải tránh mặt tôi? Tôi là người ngoài à?”

Chu Tường thấy sắc mặt y thay đổi, biết y lại cáu kỉnh, vội dỗ dành, “Sao cậu lại là người ngoài được, cậu là vợ tôi mà.” Nói xong còn cười gian xảo, “Đừng nghĩ nhiều, không có gì quan trọng thật, mấy người ở trường quay mâu thuẫn với nhau ấy mà, càng nói nhiều càng to chuyện, lông gà vỏ tỏi thôi, chắc cậu không đủ kiên nhẫn nghe đâu.”

Yến Minh Tu hơi nguôi nguôi, y nhìn Chu Tường mặt mũi tái nhợt, chẳng hiểu sao lại thấy không nỡ, bèn kéo hắn ra sô pha ngồi, “Nhìn anh mệt mỏi quá, nghỉ ngơi một lát, tôi đi nấu cơm.”

Chu Tường toét miệng cười thỏa mãn, kìm lòng không đậu phải ôm lấy eo y, cọ cọ mặt lên bụng y, “Thật hả? Cậu nấu cơm cho tôi hả?”

Yến Minh Tu nhìn vẻ chờ mong của hắn, tâm trạng cũng tốt lên, “Có cua đấy còn gì, để làm cho anh Đại Áp cua hấp.”

“Tuyệt vời, tôi không biết làm món đó, đi theo cậu học nghề nhé.”

“Anh không nằm nghỉ à?”

“Không cần, nhìn cậu là tôi lên tinh thần ngay.” Chu Tường vội vàng đứng dậy, ghé đầu hôn Yến Minh Tu, hôn xong còn tình tứ nói, “Một ngày không gặp cưng là anh…”

Trước đây Yến Minh Tu cứ nghe người ta lời ngon tiếng ngọt là thấy ghê tởm, lúc này Chu Tường cũng nói mấy câu y hệt, nhưng lọt vào tai lại khiến y khoan khoái cả người, mỗi lần Chu Tường ra vẻ *** ô nói những lời đó, Yến Minh Tu chỉ muốn hung bạo đè hắn xuống làm, bởi vì ngoại trừ mấy câu tình tứ xuôi tai, cái miệng hắn còn có thể phát ra nhiều âm thanh khác vô cùng dễ chịu, nhất là những tiếng rêи ɾỉ lúc hứng tình, Yến Minh Tu vừa nghĩ đến đã thấy cả người nóng ran.

Hai người áp sát như thế, Chu Tường lập tức nhận ra phản ứng thân thể của Yến Minh Tu, hắn lùi lại mấy bước, đắc ý cười cười, “Minh Tu, anh thấy cưng cũng muốn anh lắm nha ~”

Hai người sống chung đã mấy tháng, kể từ khi Chu Tường thổ lộ, bọn họ bắt đầu chuyển từ hình thức độc lập không can thiệp lẫn nhau sang hình thức trăng mật cuồng nhiệt yêu, vậy nên ngày thường ngọt ngào không kể xiết, chỉ cần có hứng, hai người lúc nào cũng có thể làʍ t̠ìиɦ.

Nhưng hôm nay Chu Tường mệt thật, hắn không muốn lắm, giờ chỉ thích ăn cơm.

Yến Minh Tu đẩy hắn xuống sofa, giơ tay định kéo quần hắn, thấp giọng nói, “Tại anh chọc tôi đấy nhé…”

Chu Tường chớp chớp mắt, không muốn phá hỏng hứng thú của Yến Minh Tu, nhưng vì quá mệt mỏi, hơn nữa chuyện hôm nay vẫn còn canh cánh trong lòng, hắn cũng chẳng có cách nào tập trung. Yến Minh Tu hôn nửa ngày mới nhận thấy Chu Tường lơ đãng.

Sắc mặt y bắt đầu không tốt, “Anh nghĩ cái gì đó? Đang cùng với tôi mà còn nghĩ sang chuyện khác?”

Chu Tường lập tức hồi hồn, áy náy tràn trề nói, “Minh Tu, tôi mệt quá…”

Yến Minh Tu nhìn hắn một lát.

Ngay lúc Chu Tường nghĩ y sẽ nổi giận như mọi lần, Yến Minh Tu lại rời khỏi người hắn, “Tôi đã bảo nằm nghỉ mà anh không nghe, kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi rồi lại kêu mệt, lần sau mà còn dám thế, xem tôi có thịt chết anh không.”

Yến Minh Tu véo cái mông hắn cho hả giận, sửa sang lại quần áo, xoay người đi vào bếp.

Chu Tường ngẩn ngơ nhìn y vo gạo, trong lòng ấm áp lạ thường.

Tuy Yến Minh Tu hay cáu giận, tính tình cũng bướng bỉnh, nhưng Chu Tường cảm nhận được tâm tư của y cũng đặt trên hắn, y không còn chỉ nghĩ đến bản thân như ngày trước, thỉnh thoảng y cũng sẽ quan tâm hắn, mỗi một lần như vậy đều khiến hắn vui sướиɠ không ngừng. Hắn dùng tất cả tấm lòng để tốt với Yến Minh Tu, đồng thời cũng có thể nhận về một chút gì đó, điều này tiếp thêm rất nhiều động lực cho hắn. Hắn biết bây giờ Yến Minh Tu vẫn chưa có nhiều tình cảm với hắn, nhưng vào những lúc thế này, hắn cảm thấy mình và y có lẽ sẽ có một ngày cùng hướng về nhau.

Chu Tường thư thái nằm trên sofa, không thể nén nụ cười.

Tuy gặp phải rất nhiều khó khăn trong cuộc sống, nhưng dù thế nào, hắn vẫn đang hạnh phúc vô cùng.

Nằm một lát, hắn thấy thể lực cũng khôi phục đôi phần, bèn đứng dậy đi vào bếp, định phụ y một tay. Hắn hầu hạ Yến Minh Tu đã thành quen, thỉnh thoảng được chăm sóc, hắn đúng là chẳng biết làm sao.

Yến Minh Tu quay đầu nhìn hắn một cái, tiếp tục bận rộn.

Chu Tường lấy tạp dề treo trên cửa tủ lạnh đeo vào cho y. Thắt xong một cái nơ bướm, hắn ôm ngang eo Yến Minh Tu, gác cằm trên vai y.

Yến Minh Tu cao hơn hắn khoảng 4 – 5 cm, tư thế này vừa đẹp.

Yến Minh Tu không nhịn được chế nhạo, “Anh làm gì thế, vướng víu chứ có giúp được gì đâu?”

“Tôi muốn xem cậu làm thế nào, để lần sau còn làm cho cậu ăn.”

“Xem làm gì, từ nay nếu có cua thì tôi làm là được.” Yến Minh Tu thuận miệng nói.

Âm thanh khàn khàn mềm mại của Chu Tường vang lên bên tai y, “Từ nay cứ có cua là cậu làm à?”

“Ừ.” Yến Minh Tu tùy tiện trả lời.

“Nếu có một ngày cậu không ở bên tôi nữa, tôi sẽ mua cua mang đến nhà cậu để cậu làm.”

Yến Minh Tu khẽ ngừng lại, “Chỉ cần anh không gây chuyện, tôi sẽ mãi ở bên anh.”

Chu Tường vốn chỉ định đùa một chút, không ngờ lại nhận được lời hứa hẹn này, hắn đột nhiên kích động, không thể nhịn xuống câu hỏi, “Minh Tu, như bây giờ cậu có hài lòng không?”

“Chắc là có.” Yến Minh Tu ngẫm nghĩ, không có gì không hài lòng, có ăn có uống, có người làm bạn, cho dù người này không phải người y muốn, nhưng y ở cùng hắn cũng không tồi, Chu Tường là sự lựa chọn thứ nhì tốt nhất của y bây giờ.

Ánh mắt Yến Minh Tu bỗng chốc mơ màng, nụ cười hòa nhã thanh tú của Uông Vũ Đông hiện ra trong đầu y. Y vẫn luôn ảo tưởng người đang đứng phía sau mình là Uông Vũ Đông, nhưng càng ngày y lại càng cảm thấy, rất khó để tìm kiếm bóng dáng Uông Vũ Đông trên người Chu Tường. Bởi vì tính cách của Chu Tường vô cùng rực rỡ, hắn là một người độc lập, với một nhân cách hoàn toàn độc lập, hắn không thể “giống” Uông Vũ Đông theo ý nguyện của y. Có đôi lúc Yến Minh Tu sẽ quên mất lý do ban đầu mình đến với hắn, nhưng hiện giờ y cũng không muốn thay đổi gì cả, y thích đón nhận tất cả những gì Chu Tường dâng tặng y.

Chu Tường lại truy vấn, “Tôi vẫn chưa dám hỏi cậu, người nhà cậu… Đã biết gì chưa?”

Yến Minh Tu chăm chú xắt hành xanh, tựa như không để ý, đáp, “Biết một ít.”

“Vậy… Họ phản ứng thế nào?”

“Tôi xuất ngoại vì trốn tránh bọn họ, anh thử nói xem?”

Yến Minh Tu từ thời cấp 2 đã nhận thấy mình không có hứng thú với con gái, thậm chí còn cực kỳ chán ghét bị các cô gái vây quanh, tuy nhiên lúc ấy y vẫn nghĩ mình cũng chỉ ngu dại như lũ con trai khác, cũng không ý thức được tính hướng của mình có vấn đề.

Mãi tới khi lên cấp 3, vô tình nhìn thấy một bộ phim GV trên mạng, y mới nhận ra mình có ham muốn với thứ gì.

Y có một anh trai và một chị gái, y không cần gánh vác trọng trách, có thể nói là được nuông chiều nhất nhà, bởi vậy y cũng gây ra nhiều chuyện quái đản và bướng bỉnh. Sau khi cha mẹ bắt đầu nhận ra y không bình thường, vì chột dạ, y bỏ trốn sang Mỹ du học. Tuy nhiên tới bây giờ, y đã có chủ kiến vững chắc của chính mình, cha mẹ lại càng không có cách quản giáo y. Mọi người đều nghĩ y sống rất tự do, nhưng trái tim y đã bị một người nắm giữ, sao còn có thể tự do được?

Y vĩnh viễn không thể quên, năm đó vô tình xem qua một trailer phim chiếu rạp, bóng lưng phiêu diêu khoáng đạt của người áo trắng ấy đã khiến y rung động và kinh diễm đến nhường nào.

Chu Tường thấy y cúi đầu suy tưởng, nghĩ có lẽ y đang rất mất mát, không khỏi tự giễu nói, “Dù có thế nào, cha mẹ cậu cũng chỉ lo cho cậu mà thôi, như tôi đây, muốn có người trông coi mình mà còn chẳng được.”

Yến Minh Tu biết cha mẹ hắn đã qua đời từ lâu, nghĩ đến Chu Tường hơn hai mươi năm nay đều chỉ có một mình, cũng hiểu được hắn không dễ sống.

Chu Tường vẫn từ phía sau ôm eo Yến Minh Tu, Yến Minh Tu đi đâu, hắn theo đến đó, hai người ăn ý không tiếp tục nói những chuyện nặng nề, mà chỉ hỏi qua đáp lại vài câu thảo luận cua Đại Áp, không khí ấm áp hòa hợp vô cùng.

Chu Tường vẫn nuôi ảo tưởng, rồi sẽ có một ngày căn hộ của hắn nghênh đón thêm một chủ nhân, có lẽ ngày ấy cũng sắp đến rồi…

END22.