Xuyên Thành Con Gái Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 23: Thiếu gia nhà họ Trình (1)

Người vừa chạy tới dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn Cố Sơ từ trên xuống dưới.

“Nhóc con, mẹ cháu đâu?” Giọng nói trong trẻo, rõ ràng, rất dễ nghe, nhưng lại không phải là giọng của cậu cô.

Cố Sơ ngước lên, ánh mắt từ đôi chân dài di chuyển lên khuôn mặt xa lạ nhưng đẹp trai kia. Cậu thiếu niên này trông chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, khoác áo khoác đen, mái tóc đen hơi lòa xòa phủ trên trán, đôi mắt đen láy như mực, ẩn chứa sự uy nghiêm và trưởng thành vượt xa tuổi tác.

Một thiếu niên rất đẹp trai.

Chỉ tiếc là Cố Sơ không quen.

Kỳ lạ hơn, hình như cậu thiếu niên này lại biết cô và Cố Mạn Tích.

“Con… con đang đi tìm mẹ, cậu con cũng đang tìm… hu hu… tìm mãi mà vẫn không thấy mẹ đâu hết…” Đôi mắt Cố Sơ long lanh, nước mắt nhanh chóng dâng lên, trông như sắp khóc đến nơi.

Sắc mặt thiếu niên càng thêm u ám, khẽ buông một câu rủa: “Đáng chết!”

Không rõ là đang mắng ai.

Lúc này, quản lý tiền sảnh của khách sạn vội vàng chạy tới, thở không ra hơi nói: “Thiếu gia, thiếu gia, chúng tôi đã tra ra rồi, phu nhân nhà họ Triệu đặt phòng số 3019. Hôm nay bà ấy hẹn gặp Lý tổng của nhà họ Lý để bàn chuyện làm ăn.”

Vừa nghe quản lý tiền sảnh lên tiếng, Cố Sơ lập tức đoán ra thân phận của cậu thiếu niên này.

Khách sạn Đế Quốc là sản nghiệp của nhà họ Trình tại Kinh đô.

Người được gọi là “thiếu gia” ở khách sạn Đế Quốc này, chắc chắn chính là thiếu gia duy nhất được công khai của nhà họ Trình—Trình Kỳ. Trong nguyên tác, cậu thiếu gia này không được miêu tả nhiều, chỉ biết rằng cậu ta mắc kẹt trong cuộc đấu đá quyền lực của gia tộc, rồi chết thảm dưới tay một người con riêng của cha mình khi còn rất trẻ.

Trình Kỳ lạnh lùng ra lệnh: “Canh chừng đứa bé này, đừng để nó chạy lung tung.”

Quản lý tiền sảnh lau mồ hôi trên trán, vội vã đáp: “Thiếu gia yên tâm.”

Trình Kỳ bỏ mặc Cố Sơ, nhanh chóng sải bước về phía phòng 3019.

Cố Sơ đứng im tại chỗ, đôi mắt to tròn đầy vẻ nghi hoặc. Xem chừng, cậu thiếu gia này có vẻ muốn cứu Cố Mạn Tích.

Nhưng mà Trình Kỳ và Cố Mạn Tích, hai người chẳng dính líu gì đến nhau, sao lại có mối liên hệ nào chứ?

Sao mình không nhớ trong nguyên tác có đoạn này nhỉ? Chẳng lẽ là tình tiết ẩn?

Cố Sơ nghĩ nghĩ một chút, mặc kệ sự ngăn cản của quản lý tiền sảnh, khập khiễng bước theo Trình Kỳ.

Trình Kỳ sải bước đến trước phòng 3019, trong lòng bừng bừng lửa giận.

Lửa giận bùng lên ngùn ngụt!

Cậu ta hoàn toàn không ngờ, Cố Mạn Tích lại chẳng có tí đầu óc nào, ngây ngốc để Đường Xuân Tú lừa lên xe, rồi bị đem tới đây để gặp mặt Lý Tổng!

Lẽ nào sinh con xong, chỉ số thông minh cũng tụt dốc không phanh luôn sao?

Cửa phòng 3019 đóng chặt, trên thảm trải sàn trước cửa còn có vết rượu vang. Trình Kỳ siết chặt nắm đấm, dùng thẻ vạn năng quẹt mở cửa phòng. Căn phòng VIP của khách sạn trang hoàng cực kỳ xa hoa, từ chiếc giường lớn truyền đến tiếng nức nở thảm thiết.

Cố Mạn Tích còn giữ được một chút ý thức, đang ra sức vùng vẫy, cầu xin tha thứ.

Nhưng tên đàn ông trên người cô ta vẫn điên cuồng đè ép, cười nhạo đầy khoái trá.

Đồng tử của Trình Kỳ co lại, ngọn lửa giận dữ bùng lên dữ dội, bước nhanh tới, túm lấy cái gã trung niên béo phì trên giường kéo xuống, mạnh mẽ đạp một cú đá văng ra.

Trình Kỳ nhanh chóng cởi chiếc áo khoác đen của mình, nhẹ nhàng phủ lên người Cố Mạn Tích, bế cô ta lên ôm vào lòng, giọng nói hiếm khi dịu dàng: “Đừng sợ, đừng sợ, chưa có chuyện gì xảy ra đâu.”

Cố Mạn Tích run rẩy không ngừng, gương mặt tái nhợt, nước mắt chảy dài, khóc không thành tiếng.

Cô hoàn toàn không ngờ, mình lại gặp phải chuyện nhơ nhuốc, khủng khϊếp thế này. Đường Xuân Tú ba câu hai lời, dùng tình thân để lừa cô lên xe, miệng nói là chỉ đến gặp họ hàng, thế mà lại cho cô uống thuốc, đưa thẳng lên giường của tên đàn ông ghê tởm này.

Thế giới của cô phút chốc sụp đổ, hoàn toàn chìm vào bóng tối.

“Á! Đứa nào dám phá hỏng chuyện tốt của tao?!” Lý Tổng đã uống hai ly rượu, rượu vào lời ra, lập tức nổi máu hùng hổ chửi ầm lên.