Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Góa Phụ Yếu Ớt

Chương 15: Chưa bao giờ ăn bữa cơm ngon như vậy

Không thể không nói, cơm nhà mà con dâu ba nấu thực sự rất ngon. Sườn kho mềm nhừ, cho vào miệng là tan ngay, trứng rán với hẹ thơm phức, ngửi thôi đã thấy hấp dẫn, huống chi khi ăn vào càng ngon đến không thể tả.

Cha Dịch và mẹ Dịch ăn cơm trắng với tốc độ như gió cuốn mây tan, gần như quét sạch nồi cơm và ăn hết hơn nửa số thức ăn.

Lý Thính Vân nhìn thấy hai chiếc bát đã trống trơn, vội nói: "Cha, mẹ, trong nồi vẫn còn cơm ạ."

"Không cần đâu, không cần đâu." Cha Dịch khoát tay: "Ăn một bát này là đủ no rồi."

"Nhanh vậy sao?" Lý Thính Vân hơi nghi hoặc. Người thời đại này làm việc vất vả cả ngày, lẽ nào sức ăn lại ít như vậy sao? Sao có thể ăn có chút xíu đã no rồi?

"Ăn no rồi, ăn no rồi." Mẹ Dịch cũng đặt bát xuống, sau đó múc thêm cho mình một bát canh gà thơm lừng, vừa uống vừa nói: "Người già rồi, không ăn được nhiều."

Chủ yếu là vì gạo trắng rất quý giá, bà và ông lão ở nhà phần lớn đều ăn ngũ cốc thô.

Bữa cơm này ăn nhiều gạo trắng nhà lão Tam như vậy, có chút cảm thấy đang lãng phí lương thực.

Chắc hẳn cha Dịch cũng nghĩ vậy, nên cả hai người họ đều chỉ ăn nửa bụng là dừng.

Lý Thính Vân chưa từng trải qua cảm giác bị đói, nghe cha Dịch và mẹ Dịch nói vậy cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ khuyên hai người uống thêm chút canh.

Mẹ Dịch ăn xong rất nhanh, đặt bát canh xuống, rồi ôm Tam Oa vào lòng, bảo Lý Thính Vân ngồi xuống ăn tiếp.

Vừa chơi đùa với Tam Oa, bà vừa lén nhìn Lý Thính Vân.

Quả không hổ danh là con dâu thành phố, cách ăn uống của cô thật thanh nhã, không chút vội vàng, hoàn toàn không giống người ở nông thôn phải ăn vội vàng, như sợ không đủ phần.

"Mẹ, con ăn xong rồi." Đại Oa chỉ vào bát canh gà, nói: "Con muốn uống canh."

Nhị Oa cũng vội lên tiếng: "Mẹ, con cũng muốn uống canh."

Lý Thính Vân vừa múc canh cho Đại Oa, vừa liếc nhìn bát cơm của Nhị Oa, thấy trong bát cậu bé vẫn còn một nửa cơm, sợ rằng nếu uống canh mà trộn cơm sẽ làm đau dạ dày nên nói: "Nhị Oa, con phải ăn hết cơm trước rồi mới được uống canh. Đại Oa, cẩn thận nóng đấy."

Múc cho Đại Oa một miếng gà, Lý Thính Vân suy nghĩ một lát rồi nói: "Cha, mẹ, con muốn đặt tên cho mấy đứa trẻ."

Lúc kết hôn với Dịch Dương, vốn dĩ nguyên chủ không phải hoàn toàn cam tâm tình nguyện, chuyện sinh ra ba đứa trẻ này càng không phải do cô ta mong muốn.

Về lý do tại sao nguyên chủ lại đồng ý sinh nhiều con như vậy dù không thích, Lý Thính Vân cũng không rõ cô ta nghĩ gì.

Vì không có cảm tình với nhà họ Dịch, cũng không thích Dịch Dương, càng không yêu thương mấy đứa trẻ mình đã sinh ra.

Cô ta thậm chí không muốn nghĩ đến chuyện đặt tên cho con. Dù Dịch Dương – người cha của bọn trẻ – có ngỏ ý đặt tên, cô ta cũng kiên quyết từ chối.

Thời gian gần đây, mối quan hệ vợ chồng giữa hai người ngày càng lạnh nhạt, đến khi nghe tin Dịch Dương hy sinh, phản ứng đầu tiên của nguyên chủ là thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó liền liên lạc với người thanh mai trúc mã của mình để tìm cách trở về thành phố.

Cô ta hoàn toàn không quan tâm đến việc sắp xếp cho mấy đứa trẻ này.

Nhưng đó là suy nghĩ của nguyên chủ. Theo cách nghĩ của Lý Thính Vân, cô không muốn gọi ba đứa trẻ là Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa như vậy.

Ở nông thôn, cái tên như vậy nhiều vô số kể.

Cha Dịch trầm ngâm một lúc, nhìn Lý Thính Vân như có chút ngạc nhiên vì cô đột nhiên nhắc đến vấn đề này.

Dù sao trước đây chính miệng cô đã nói không muốn đặt tên cho bọn trẻ.

Nhưng giờ cô đổi ý cũng là điều tốt.

Cha Dịch gật đầu, mẹ Dịch thì càng mừng rỡ.

Làm gì có chuyện trẻ con không có tên chính thức, lúc nào cũng gọi là Đại Oa, Nhị Oa như vậy thì chẳng có chút đặc biệt nào.