Đông Tễ chỉ vừa gõ được vài từ, thì Lận Sở Hi đã lạnh lùng nhắn thêm vài dòng:
[Tôi sẽ đến thành phố Cẩm Tú xem thử.]
[Gửi địa chỉ cho tôi đi.]
Đông Tễ: “...”
Cậu thậm chí còn chưa kịp ngăn cản.
Ngày hôm sau, Lận Sở Hi hối hả xuất hiện.
Họ gặp nhau ở một công viên ngoại ô thành phố Cẩm Tú.
Đây là lần đầu tiên Đông Tễ và Lận Sở Hi gặp nhau trong thế giới tái khởi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Đông Tễ, ánh mắt của Lận Sở Hi sáng rực.
Anh nói: “Tôi là ông chủ của cậu đấy.”
Anh từ trên cao nhìn xuống, nói với giọng điệu rất ngạo mạn.
Đông Tễ ngoan ngoãn đáp: “Chào ông chủ.”
Lận Sở Hi không chút ngập ngừng nói: “Giờ thì tôi biết rồi.”
“Biết gì cơ?”
Lời của Lận Sở Hi không đầu không đuôi nên khó mà hiểu được.
Anh khẳng định: “Chắc chắn anh ta vui vì được nhìn thấy cậu đấy.”
Một người đàn ông cao hơn mét tám, khoanh tay bình luận rất nghiêm túc: “Cậu chính là gu của anh ta.”
Đông Tễ: “...”
Đông Tễ thở dài: Ông chủ của cậu vẫn như mọi khi, trong đầu toàn là những suy nghĩ trống rỗng, chỉ muốn thỏa mãn du͙© vọиɠ của mình mà thôi.
Đột nhiên, Đông Tễ bắt đầu dao động.
Cậu nghĩ đến việc đây là thế giới tái khởi, cậu đã trưởng thành nên hoàn toàn có thể chọn một người đẹp trai mà cậu gặp trong nhiệm vụ trước để thích! Chọn một người để yêu!
Hoàn thành nhiệm vụ phản diện và yêu đương trong thế giới tái khởi hoàn toàn có thể tiến hành cùng một lúc!
Lận Sở Hi tiếp tục nói, không biết thế nào mà từ “chia tay với Lận Văn Tích” đã chuyển thành “tôi có thể giới thiệu người phù hợp với cậu hơn” rồi “cậu thích người đẹp hay người điển trai?”, cuối cùng là “cậu thuộc dạng gì, top hay bot?”...
Câu hỏi cuối cùng làm Đông Tễ mơ hồ, không hiểu cho lắm.
Cậu bỏ qua điều đó, nói với ông chủ Lận Sở Hi: “Giới thiệu cho tôi ngay bây giờ đi.”
Lận Sở Hi sững người.
Một lúc sau, anh nở nụ cười đầy ẩn ý: “Ồ, cậu cũng biết chơi đấy chứ.”
“Được thôi, tôi sẽ giới thiệu cho cậu.”
“Những người này giống cậu, đều là người lớn cả rồi, hừ, toàn là trai đẹp không đấy—”
Trong khi đó, Lận Văn Tích đang theo dõi từ bụi cỏ toát mồ hôi nhễ nhại vì trốn tránh, hắn đang nghe cuộc trò chuyện mà cơn giận trong lòng đã sôi sùng sục.
Hắn nhìn Lận Sở Hi, kẻ không có ký ức về kiếp trước, không biết sự thật về tuổi tác của Đông Tễ, hắn nghiến chặt răng, suýt nữa nhảy ra khỏi bụi cây để quở trách Lận Sở Hi, rằng anh là người trưởng thành thì phải làm gương tốt cho Đông Tễ mới phải.
Ánh mắt hắn nhìn đến Đông Tễ đang nhìn vào bức ảnh của mấy anh đẹp trai mà Lận Sở Hi gửi.
Vừa thương xót, vừa đau lòng.
“Đông Tễ à, em vẫn còn nhỏ lắm, sao mà dính vào mấy chuyện yêu đương được?”
...
Tại chợ, cá vược vừa được cho vào nồi.
Lận Văn Tích đảm nhiệm vai trò đầu bếp, cẩn thận tuân thủ thực đơn dinh dưỡng, nấu món canh trắng tinh và thơm ngon.
Hắn bưng một bát đầy canh đưa cho Đông Tễ.
“Nếu chưa đủ thì cứ lấy thêm nhé,”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của chàng trai xinh đẹp, Lận Văn Tích dịu dàng nói: “Cậu vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển nên cần bổ sung đủ dinh dưỡng mới phát triển tốt được.”
Ý của hắn rất rõ ràng, rằng Đông Tễ còn nhỏ, không nên nghe những lời ngớ ngẩn của tên ngốc Lận Sở Hi kia.
Đông Tễ ngập ngừng, định phản bác rằng cậu đã trưởng thành rồi, không còn là “đang lớn” nữa.
Nhưng chưa kịp mở lời, Lận Văn Tích đã quay lại, tiếp tục bận rộn trong bếp.
Đông Tễ cầm đũa, từ từ nhìn theo bóng dáng Lận Văn Tích bận rộn trong bếp, mang đậm dáng vẻ của một người đàn ông của gia đình.
Cậu không có cơ hội thể hiện tài nấu nướng.
—Trong nhiệm vụ trước, Đông Tễ là người đảm nhận việc bếp núc suốt nửa năm. Lận Văn Tích chỉ giỏi trên thương trường, còn trong bếp thì hoàn toàn mù tịt.
Động tác ăn uống của Đông Tễ chậm lại khi cậu đắm chìm trong ký ức và suy nghĩ.