Chương 42: Đồng giường
Tùy tùng bên người thì bản thân phải có phép tắc như thế nào ?……..
Mấy ngày hôm trước Thư Lâu và Mặc Phong Hoa là tách ra trụ , hoa điền chỉ có hai gian phòng, nam nữ thụ thụ bất thân, Tần Yên chính mình trụ một gian, cũng chỉ còn lại một gian phòng
cho Thư Lâu và Mặc Phong Hoa .
Thư Lâu ngược lại cảm giác không có gì, không nói đời trước , chỉ cần nói đời này thời điểm trong hoàng cung, Triệu Khang ngẫu nhiên còn có thể chạy đến giường cùng hắn chen chúc , chỉ là hắn không thích hai người cùng chăn, cảm giác hai người chen chúc cũng nóng, cho nên về sau lại không cho Triệu Khang leo lên giường hắn .
“Ta tuy rằng rất muốn cùng ngươi đi chung quanh một chút, chỉ là lúc này đi ra ta phát hiện Vương Triều Trung Thổ có chút vấn đề, đang ở địa phương này cũng nên vì tương lai Trung thổ mà suy xét , thêm sự tình Tần Yên, ta nghĩ trước về vương đô một chuyến.” Thư Lâu nói chuyện, một bên bắt đầu giải quần áo trên người.
Kỳ thật không thích cùng người khác chen chúc còn có một nguyên nhân khác, hắn thích không mặc quần áo ngủ, cảm giác như vậy thoải mái, chỉ là bên người có người thì cũng không thể
không biết xấu hổ .
Thời điểm Mặc Phong Hoa đóng cửa sổ xoay người liền nhìn thấy Thư Lâu đã thoát chỉ còn lại có một cái tiết khố, tóc dài như suối nước xõa tung trên vai và ***g ngực, Thư Lâu xốc lên chăn chui vào, hồi đầu nói đùa thầm oán :“Rõ ràng ta là sư phó của ngươi, ngươi này làm đồ đệ còn không biết cấp sư phó ấm giường.”
Rùng mình, Thư Lâu ôm chăn nằm ở bên trong, ngay cả
hắn hiện tại hẳn là xem như một thần , cũng không có thói quen dụng một chút pháp lực khiến mình ấm áp.
Tâm Hắn vẫn là tâm của phàm nhân, cũng không muốn bởi vì bất cứ sự tình mà thay đổi, hắn cần cảm giác được sự khác nhau giữa ấm áp và rét lạnh, không đến mức bị năm tháng làm cho tê liệt .
“Sư phó, lạnh không?” Học Thư Lâu, Mặc Phong Hoa cũng đem áσ ɭóŧ thoát, chỉ còn lại có một cái tiết khố.
Mắt xem xét Mặc Phong Hoa lõα ɭồ nửa người trên, Thư Lâu âm thầm động một tiếng, này dáng người thật sự là chuẩn , đồ đệ này của hắn chẳng những hiểu được mỹ dung dưỡng nhan mười năm bất lão, còn biết bảo trì dáng người a.
Thời điểm đang miên man suy nghĩ, một trận gió lạnh theo động tác Mặc Phong Hoa xốc chăn lên mà chui vào, Thư Lâu trừng mắt nhìn Mặc Phong Hoa liếc mắt một cái:“Mau vào.”
Lãnh chết
hắn .
“Như vậy còn lạnh không?” Hướng trong chăn chui vào , Mặc Phong Hoa hai tay liền giữ lấy eo Thư Lâu , không có quần áo cách trở , ***g ngực cả hai
dính sát vào nhau , tim đập như nhịp trống bởi vì bất đồng tần suất lần lượt thay đổi mà có vẻ hỗn độn.
Một cỗ nhiệt độ từ ***g ngực dày và khuỷu tay cứng rắn của đối phương truyền đến, một cỗ lại một cỗ , dường như một ngọn sóng nhiệt lớn đánh vào trên người, hắn tuy rằng cùng Triệu Khang đồng giường qua, nhưng đều là cách nhau khoảng quần áo , cánh tay xích͙ ɭõa
ôm nhau cùng một chỗ giống như vậy, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này đều là lần đầu.
“Không lạnh , nóng hầm hập .” Cảm giác này có chút kỳ diệu, nhưng không chán ghét.
vì quá thân cận nên cũng có thể cảm giác được khí tức ấm áp thở ra của nhau , nhưng Mặc Phong Hoa cũng không có hành động tiến thêm một bước nào, khắc chế cảm xúc thích hợp không chỉ vì làm cho bọn họ không tiến triển quá mức nhanh chóng , mà cũng là một loại tôn trọng đối với đối phương.
Hoặc là nói, là một loại quý trọng.
Thư Lâu đột nhiên có nghi vấn:“Ngươi là khi nào thì phát hiện trừ bỏ tình nghĩa sư đồ ra , còn có một loại cảm tình khác?”
Đầu nhẹ nhàng tại cổ Thư Lâu cọ cọ, Mặc Phong Hoa trong thanh âm mang theo một ít tiếu ý:“Từ khi
ta bắt đầu có nhận thức .”
“Này có tính yêu sớm không?” Nhịn không được nở nụ cười.
“Sư phó……”
“Ân?”
“Mau ngủ.”
“Ngươi mệt ?”
“Ta đã nhẫn nhiều năm như vậy .”
Thân là nam nhân Thư Lâu đại khái hiểu được cái gì, hắn phiên thân lăn vào trong lòng Mặc Phong Hoa:“Nhịn nữa nhẫn nữa cũng sẽ không hỏng
thân thể.”
Thật là ác liệt.
Mặc Phong Hoa ôm chặt nam nhân, dù sao sư phó của hắn cũng là của hắn , dù sớm hay muộn , cũng không là gì.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hết chương 42