Bệnh đái tháo đường khi đến một giai đoạn nào đó thường sẽ xuất hiện biến chứng. Cho dù ở thời hiện đại y học phát triển cũng không thể ngăn chặn được việc này. Thái hậu mắc bệnh đái tháo đường hơn mười năm, nếu không nhờ trong hoàng cung có những đại phu tốt nhất, có đủ mọi loại thuốc tốt nhất, điều kiện sống tốt nhất, thì không chừng sớm đã chết vì biến chứng rồi. Sau này, phương pháp thực liệu của Tưởng Nhược Nam cũng chỉ tạm thời ổn định được tình hình bệnh tật của Thái hậu, làm chậm thời gian biến chứng, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn khống chế được bệnh.
Lưu viện sử hạ giọng nói: “Phu nhân, mấy năm nay bọn ta vẫn điều trị cho Thái hậu theo phương pháp thực liệu của người, cung nữ cũng kiên trì cạo gió cho Thái hậu, liên tục dùng Linh Chi tím. Nhưng Thái hậu mắc bệnh tiêu khát đã lâu, khí âm lưỡng hư[1], kinh mạch ứ trệ, huyết mạch không thông, các khớp ngón tay ngón chân thiếu dưỡng chất, lại thêm thấp nhiệt hạ chú, máu độc ứ đọng, nên gây ra mạch tý, thoát thư[2]. Hạ quan đa dùng đủ mọi cách để giúp Thái hậu trị phù nề thối rữa, trị đau, cầm máu nhưng Thái hậu tuổi đã cao, lại thêm tạng phủ rối loạn, khí huyết song hư, không thể trị dứt hoàn toàn việc lở loét, dẫn tới tình hình ngày càng nghiêm trọng, hạ quan thật hổ thẹn.”
[1] Là chứng bị khí hư và ngoại tà xâm nhập, biểu hiện trên lâm sàng đều có triệu chứng khí hư như thở gấp, ngại nói, tự chảy mồ hôi và biểu chứng sốt rét, đau mình, đau đầu, ngạt mũi.
[2] Trong y học cổ truyền, bệnh viêm tắc động mạch chi dưới đươc mô tả trong phạm vi các chứng “Thoát thư”, “Thoát cốt thư”, “Mạch tý”, “Thập chi linh lạc.”
Hoàng hậu đứng bên cạnh tiếp lời: “Thái hậu gần đây ngày nào cũng sốt cao, hôn mê còn đỡ, nhưng hễ tỉnh dậy là đau tới mức mồ hôi lạnh túa ra như tắm…” Nói đến đây, Hoàng hậu lại nghĩ tới sự đau khổ mà Thái hậu phải chịu, đưa tay lên quẹt nước mắt, “Nếu không phải người vẫn luôn nhớ tới ngươi, chỉ e chỉ e…”
Cung nữ đứng bên cạnh cũng lần lượt cúi đầu lau nước mắt.
Tưởng Nhược Nam quỳ bên giường Thái hậu, nắm chặt tay người, khóc nấc không thành tiếng.
Lúc này, ngoài điện vang lên tiếng báo: “Hoàng thượng giá đáo.”
Hoàng hậu, thái y và tất cả các cung nữ đều quay người hướng ra cửa, quỳ xuống, thỉnh an Hoàng thượng.
Tưởng Nhược Nam hơi ngẩng đầu, lau khô nước mắt, quay người quỳ xuống.
Trước khi vào kinh, Tưởng Nhược Nam đã từng nghĩ tới việc phải đối phó với Hoàng đế thế nào. Tốt nhất là sau năm năm, Hoàng đế không còn cố chấp với nàng nữa, nhưng nếu Hoàng đế vẫn như trước thì nàng nên làm thế nào?
Có điều hiện tại, bệnh tình của Thái hậu khiến nàng quá sốc, nên giờ trong đầu nàng chỉ mãi nghĩ xem nên cứu chữa cho Thái hậu thế nào. Tất cả mọi việc khác so với việc này, đều không còn quan trọng nữa.
Do vậy, thái độ của nàng khi đối mặt với Hoàng đế tương đối tự nhiên.
“Dân phụ tham kiến Hoàng thượng.”
Binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn, nàng tin rằng vào lúc này, hắn cũng chẳng thể làm gì nàng.
“Bình thân…”
Giọng Cảnh Tuyên Đế hơi run, nhưng mọi người đều tưởng rằng hắn lo lắng cho bệnh tình của Thái hậu, nên không ai nghĩ gì nhiều.
Hắn nhìn nàng, lòng chua xót vô cùng, không ai hiểu được sự kích động lúc này của hắn. Khi hắn biết Tưởng Nhược Nam đang ở trong Từ Ninh cung, hắn hoàn toàn không thể khống chế được bản thân mình, lập tức bỏ mọi việc đang làm dở, nhanh chóng chạy tới đây.
Năm năm rồi… Cuối cùng nàng cũng đã quay lại.
Đúng lúc tâm trạng hắn kích động tới mức không biết nên nói gì, thì Thái hậu nằm trên giường bỗng rên lên một tiếng.
Nhiệt huyết trong lòng Cảnh Tuyên Đế dâng lên khi nhìn thấy Tưởng Nhược Nam bỗng dưng biến mất, hắn xoay người, lao tới bên giường Thái hậu, khom lưng, khẽ gọi: “Mẫu hậu, mẫu hậu, người tỉnh dậy đi, Nhược Lan về rồi.”
Tưởng Nhược Nam cũng quay người lại, nhìn Thái hậu.
Cảnh Tuyên Đế quay đầu nhìn Tưởng Nhược Nam, vội vàng nói: “Tưởng Nhược Lan, ngươi nhất định phải nghĩ cách cứu Thái hậu. Trước kia ngươi đã chữa cho Thái hậu rồi, lần này ngươi nhất định cũng phải chữa được cho người.” Mắt hắn đã đỏ hoe, ánh mắt đầy hi vọng.
Lúc này, Tưởng Nhược Nam cảm giác như hắn không còn là Hoàng đế cao cao tại thượng vẫn thấy nữa, cũng không còn là tên tiểu nhân bỉ ổi nghĩ ra đủ mọi cách để phá hoại cuộc sống của nàng. Hắn chỉ là một người con, vì bệnh tình của mẫu thân mà lo lắng bất an, một người con buồn bã đau đớn.
Hoàng hậu cũng bước đến, nghẹn ngào nói: “Nhược Lan, ngươi nhất định phải chữa khỏi cho Thái hậu, bọn ta đều hy vọng cả vào ngươi. Mấy ngày nay, Hoàng thượng hạ lệnh tìm ngươi khắp cả nước, cũng may cuối cùng vẫn tìm được ngươi về…” Hoàng hậu lo lắng thật lòng, bao nhiêu năm nay, nhờ có sự ủng hộ của Thái hậu mà Hoàng hậu mới không bị lật đổ. Cho dù có những lúc bị Hoàng đế chán ghét vứt bỏ, Thái hậu vẫn không hề do dự mà đứng sau ủng hộ giúp đỡ. Hoàng hậu rất cảm kích Thái hậu, thật lòng không muốn người xảy ra chuyện.
Tình hình hiện tại của Thái hậu, cho dù là ở thời điểm hiện tại cũng chẳng bác sĩ nào dám khẳng định mình sẽ chữa khỏi, huống hồ ở đây lại không có thuốc kháng sinh, không có phẫu thuật ngoại khoa như ở thời hiện đại.
Nhưng nhìn ánh mắt ngập tràn hi vọng của Cảnh Tuyên Đế, Hoàng hậu và Diệp cô cô đang hướng về phía mình, Tưởng Nhược Nam không nhẫn tâm nói ra sự thật.
“Dân phụ sẽ làm được, dân phụ nhất định chữa khỏi cho Thái hậu, cố gắng hết sức mình.”
Trên giường, đôi mắt Thái hậu động đậy, rồi từ từ mở ra.
Cảnh Tuyên Đế và Tưởng Nhược Nam vui mừng, quay đầu về phía bà: “Thái hậu, Thái hậu.”
Ánh mắt Thái hậu mơ hồ, sau đó quay đầu về phía có tiếng gọi, nhìn Tưởng Nhược Nam, ánh mắt dần trở nên rõ ràng hơn, sau đó trên nét mặt người lộ vẻ vui mừng.
“Nhược Lan, Nhược Lan, là con sao?” Giọng Thái hậu vô cùng yếu ớt.
Tưởng Nhược Nam cầm chặt tay Thái hậu, tay bà nóng rực, rõ ràng là đang sốt cao, nước mắt Tưởng Nhược Nam cứ thế lăn xuống, “Là con, Nhược Lan đến thăm Thái hậu, người không phải lo, Nhược Lan nhất định sẽ chữa khỏi cho Thái hậu.”
Thái hậu khẽ cười, trong ánh mắt lấp lánh nước ngập ý nhân từ, “Về rồi thì tốt, bên ngoài mưa to gió lớn, về nhà vẫn hơn.”
Nhà? Trong kinh thành cò chỗ nào còn là nhà của nàng?
Nước mắt nàng rơi lã chã xuống tay Thái hậu.
“Thái hậu hãy chịu khó nghỉ ngơi, Nhược Lan bắt mạch cho người.”
Thái hậu lắc lắc đầu, “Sức khỏe của ai gia, ai gia biết… Nhược Lan, ta chỉ đợi con về… Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với con… Nếu không nói, ta sợ không có cơ hội nữa…”
Tưởng Nhược Nam lắc đầu, “Không đâu, Thái hậu, Nhược Lan sẽ chữa khỏi cho người, sau này hãy nói.”
Thái hậu cố chấp lắc đầu, sau đó quay sang Cảnh Tiên Đế, “Bảo bọn họ lui xuống cả đi… Chiêu nhi… con ở lại...”
Cảnh Tuyên Đế thấy mẫu thân kiên quyết, đành quay lại bảo mọi người lui ra.
Đợi tất cả mọi người ra ngoài xong, Thái hậu mới nhìn Tưởng Nhược Nam khẽ nói: “Nhược Lan, chẳng phải con luôn muốn biết chuyện giữa cha và mẹ mình ư?” Bà nói ngắt quãng, sắc mặt trắng nhợt, nhưng lại có thứ màu đỏ rực bất thường vì sốt quá cao.
Tưởng Nhược Nam thấy kinh ngạc, nàng vừa bắt mạch cho Thái hậu vừa nói: “Giờ Nhược Lan đã không muốn biết nữa, dù xảy ra chuyện gì thì họ vẫn mãi là cha mẹ của Nhược Lan. Họ đã không còn nữa, lúc này đối với Nhược Lan mà nói, người quan trọng nhất là Thái hậu.”
Mạch tượng của Thái hậu rất loạn, sức khỏe của người vô cùng yếu.
Thái hậu lắc lắc đầu, để mặc nước mắt rơi: “Là ta đã có lỗi với cha mẹ con, là ta có lỗi với con… Tất cả đều là lỗi của ta… Nếu không nói ra, ta chết sẽ không nhắm được mắt…”
Cảnh Tuyển Đế đứng bên cạnh lo lắng tới mức cũng bắt đầu khóc, nhưng chẳng có cách nào.
Tưởng Nhược Nam lấy cây kim bạc ra, nhắm chuẩn xác vào huyệt ngủ của Thái hậu, phải gấp rút chữa trị cho người ngay. Nhưng đột nhiên, không biết Thái hậu lấy sức ở đâu ra, mà nhổm hẳn người dây, giơ tay túm chặt lấy bàn tay cầm kim của Tưởng Nhược Nam, lớn tiếng nói: “Mẫu thân Liễu nhi của con là a hoàn cùng ta lớn lên từ nhỏ, ta gặp và yêu cha con, tìm đủ mọi cách để được gả cho ông ấy. Sau này trong nhà lại tìm cách đưa ta vào cung, ta không muốn cha con lấy người phụ nữ khác, nên đã dùng thuốc mê để đưa Liễu nhi tới bên cha con, thay ta gả cho cha con. Kết quả cả hai người họ đều không vui, Liễu nhi sinh con ra không lâu thì mất… Cha con tâm ý nguội lạnh, nên mới bị thương trên chiến trường…”
Thái hậu nhìn Tưởng Nhược Nam, nói một hơi hết mọi chuyện, mắt mở rất to, đôi đồng tử mờ đυ.c bỗng sáng rực lạ thường, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, lúc thì tái xanh, hai tay khi nóng như lửa khi lại lạnh như thép.
Tưởng Nhược Nam và Cảnh Tuyên Đế bị bộ dạng đó của người dọa cho phát hoảng, hai người vội nắm chặt tay Thái hậu, khe khẽ gọi: “Thái hậu… Thái hậu…”
Thái hậu nhìn Tưởng Nhược Nam, nắm chặt tay nàng, hơi thở gấp gáp, giọng nói khẩn thiết, “Nhược Lan, suýt nữa thì con đã là con gái ta, con nên là con gái ta mới đúng. Nhược Lan, con có trách ta không?”
Tưởng Nhược Nam ra sức lắc đầu, khóc đáp: “Nhược Lan không trách Thái hậu, cha con mẹ con cũng không trách người, Thái hậu, người đừng tự trách mình nữa được không?”
Thái hậu cúi đầu, nước mắt rơi, “Đúng… đúng… Họ đến chết cũng không trách ta…”
Cảnh Tuyên Đế ở bên cạnh khẽ cầu khẩn: “Thái hậu, người đừng nói nữa, để Nhược Lan chữa bệnh cho người, được không?”
Thái hậu nghe thấy giọng hắn, thì đột nhiên quay đầu sang nhìn hắn, ánh mắt sáng rực, người túm lấy cổ tay hắn: “Chiêu nhi, con hãy hứa với mẫu hậu, đừng ép Nhược Lan nữa, mẫu hậu đã có lỗi với nó, con đừng có lỗi với nó nữa được không?”
Sắc mặt Cảnh Tuyên Đế bỗng trắng bệch, hắn mím chặt môi, nhìn Thái hậu thẫn thờ không nói được lời nào, nước mắt lóng lánh.
Tưởng Nhược Nam thấy tới tận lúc này mà Thái hậu vẫn còn lo lắng cho mình, vô cùng cảm động, nàng òa khóc nức nở.
Thái hậu thấy Cảnh Tuyên Đế không lên tiếng, ánh mắt người bỗng tối sầm, giống như vô cùng thất vọng.
Rồi như đột nhiên mất hết sức lực, người buông cả hai tay, ngã xuống gối.
Người mở to hai mắt nhìn đỉnh màn thêu hoa mẫu đơn, ánh mắt mơ hồ, khóe miệng nhếch lên để lộ ý cười dịu dàng.
Tâm trí người như quay về một nơi rất xa rất xa.
Trong hoa viên, một bóng hình cao lớn thẳng đứng như cây tùng, nhìn người ấy đi về phía mình, các đường nét trên khuôn mặt rõ dần khiến trái tim nàng đập rộn ràng.
“Tiểu thư, tại hạ là Tưởng Bá Viễn.” Hắn cúi người, đôi vai rộng thả bằng xuống mặt nàng.
Vào giây phút ấy, nàng kinh ngạc kêu lên một tiếng, dùng quạt che mặt, nhưng không ai biết rằng, khóe miệng nàng đang nở một nụ cười vui sướиɠ…
Đột nhiên, cơ thể Thái hậu co giật liên tục mấy cái.
“Bá Viễn…”
Sau tiếng thét đầy kích động đó, tất cả bỗng dưng nguội lạnh, Thái hậu nhắm chặt hai mắt, đầu nghiêng sang một bên.
Cảnh Tuyên Đế mở to hai mắt nhìn Thái hậu, nước mắt cứ thế tuôn rơi, hắn gào lên: “Mẫu hậu.”
Nghĩ tới sự yêu thương và dạy dỗ của Thái hậu đối với mình từ nhỏ tới lớn, cảm giác hối hận trào dâng, hắn nắm chặt tay Thái hậu, khóc đau đớn, “Mẫu hậu, nhi thần hứa với người, việc gì cũng hứa với người, người tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.”
Hoàng hậu, Diệp cô cô đứng bên ngoài nghe thấy tiếng khóc của Cảnh Tuyên Đế thì không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng lần lượt chạy vào, vây quanh giường Thái hậu mà khóc lóc.
Tưởng Nhược Nam ngẩn ngơ đứng nhìn vẻ mặt bình thản của Thái hậu, hoàn toàn không thể chấp nhận được cảnh tượng này.
Đều là tại nàng cả, nếu khi ấy nàng không đi, nếu nàng luôn ở bên người, có lẽ Thái hậu cũng sẽ không chết, đều là lỗi của nàng.
Nước mắt ướt nhòe khuôn mặt.
Không được, nàng không thể cứ đứng mà nhìn Thái hậu ra đi thế này, nàng còn chưa cố gắng hết sức, có lẽ do sốt quá cao nên Thái hậu ngất đi mà thôi, biết đâu vẫn còn cứu được.
Nghĩ thế, Tưởng Nhược Nam bỗng có chút hi vọng, nàng đứng dậy lau khô nước mắt trên mặt, sau đó giật chăn của Thái hậu ra, nhớ kĩ lại quy trình cấp cứu mà nàng đã đọc được trong sách, sau đó bắt đầu ấn vào tim Thái hậu.
Nàng ấn vào tim Thái hậu hết lần này tới lần khác, đồng thời còn làm hô hấp nhân tạo.
“Thái hậu, Thái hậu, đừng khiến Nhược Lan phải hối hận suốt đời. Thái hậu, hãy cho Nhược Lan một cơ hội để bù đắp cho người được không?” Tưởng Nhược Nam vẫn không dừng tay, vừa khóc vừa nói.
Thái hậu vẫn không có động tĩnh gì.
“Thái hậu, Nhược Lan vốn không biết mẹ mình trông như thế nào, trong lòng Nhươc Lan, Thái hậu mới là mẹ. Thái hậu, người đừng bỏ lại Nhược Lan một mình.”
Cảnh Tuyên Đế và Hoàng hậu ban đầu thấy Tưởng Nhược Nam làm vậy thì còn hi vọng, nhưng mãi không thấy Thái hậu có động tĩnh gì, lại bắt đầu rơi vào tuyệt vọng. Cảnh Tuyên Đế thậm chí còn lên tiếng khuyên nhủ Tưởng Nhược Nam: “Nhược Lan, để Thái hậu được ra đi thanh thản.”
Không, nàng không thể từ bỏ, nàng nhất định phải cứu sống Thái hậu.
Tưởng Nhược Nam mặc kệ, nghiến răng nghiến lợi kiên trì, nước mắt rơi lã chã xuống mặt, xuống người Thái hậu.
“Thái hậu, tỉnh dậy đi, cầu xin người đấy.”
Hai thái y đứng bên cạnh lắc đầu, một người đã không còn thở nữa thì có cách gì để cứu?
Chính vào lúc mọi người chắc chắn rằng Thái hậu đã chết, trong lòng vô cùng buồn bã, thì Thái hậu lại đột nhiên mở bừng mắt, thở hắt ra một hơi dài.
Tưởng Nhược Nam thở phào nhẹ nhõm, cúi người xuống, ôm chặt Thái hậu vừa khóc vừa cười: “Thái hậu, Thái hậu, cuối cùng người cũng đã tỉnh lại rồi.”
Mọi người đứng bên cạnh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vây quanh bên giường gọi Thái hậu, rõ ràng trong lòng rất vui nhưng ai nấy đều nước mắt đầy mặt, không thể kiềm chế được. Hai thái y như không dám tin vào mắt mình, sự kinh ngạc trong lòng họ là không thể hình dung nổi.
Thái hậu tỉnh lại không được bao lâu thì lại ngủ, Hoàng hậu và Cảnh Tuyên Đế không muốn làm phiền người nghỉ ngơi nên đã rời đi. Tưởng Nhược Nam kiểm tra kĩ sức khỏe cho Thái hậu xong, bắt đầu bàn bạc với hai thái ý về phương pháp điều trị.
Mọi người đều nhất trí là phải chữa trị cho phần thối rữa trên chân Thái hậu trước. Thái hậu bị sốt cao và cơ thể suy nhược đều vì chân bị nhiễm trùng mà ra.