Thế Gia Danh Môn

Chương 101

Đại phu vuốt chòm râu bạc, “Phu nhân, lão phu đã xem mạch rất kỹ rồi, qua mạch tượng thì có lẽ phu nhân đang mang thai thiên kim!”

Sắc mặt Vu Thu Nguyệt lập tức trắng bệch, “Đại phu, đại phu hãy xem kĩ giúp ta, đại phu không nhầm đấy chứ?”

Ông cụ râu trắng lập tức đứng dậy cúi người: “Lão phu bắt mạch đã nhiều năm, rất ít khi có sai sót, nếu phu nhân không tin có thể mời cao minh khác!”

Vu phu nhân đưa bạc cho ông ta, rồi lại dặn dò mấy câu, sau đó cho gia đinh đưa ông ta về. Đại phu vừa đi, tâm trạng Vu Thu Nguyệt bỗng trở nên tuyệt vọng, cô ta nhào vào lòng mẹ, “òa” một tiếng khóc nức nở, “Con đã biết mà, con biết ngay mà, người ta thường nói thích ăn chua là trai thích ăn cay là gái, con không thích ăn chua chỉ thích ăn cay, đã biết nhất định mình mang thai con gái. Thái phu nhân cho con mơ xanh, chua tới mức toàn thân run lên bần bật, con vẫn phải giả vờ là thích ăn… Mẹ, sao số con lại khổ thế này, tại sao lần này ông trời lại không giúp con! Đang yên đang lành, từ chính thê biến thành thϊếp thất, giờ ngay cả cơ hội để vùng lên cũng không có. Mẹ, con nhất định phải sinh được con trai, con nhất định phải sinh con trai!”

Vu phu nhân cũng lau nước mắt. Bản thân bà bỏ không ít tâm tư công sức cho con gái, khó khăn lắm mới nuôi được đứa con tài mạo song toàn, sắp được gả vào Hầu phủ làm chính thất lại bị người ta chen ngang. Con gái không cam lòng, thà về làm thϊếp thất trong Hầu phủ chứ quyết không buông tay. Chẳng ngờ, An Viễn Hầu kia như bị ma đưa lối quỷ dẫn đường, lại thích một ả đàn bà đanh đá chua ngoa chứ không thèm ngó ngàng tới con gái bà. Mãi mới có thai, lại mang thai một đứa con gái vô dụng.

Nhưng bà vẫn phải an ủi con gái: “Thu Nguyệt, đừng lo lắng, giờ mới ba tháng, có lẽ chưa chính xác đâu. Mà nhỡ đại phu nhầm thì sao, chúng ta hãy tìm đại phu khác để bắt mạch.”

Vu Thu Nguyệt tuyệt vọng lắc đầu: “Vô ích thôi, vô ích thôi… Con thích ăn cay như thế, nhất định là con gái. Không bao lâu nữa Thái phu nhân nhất định sẽ triệu Lưu thái y đến bắt mạch cho con, khi ấy thì hết thật rồi!”

Cô ta vừa khóc, vừa đấm vào bụng mình: “Đồ vô dụng, đồ vô dụng!”

Vu phu nhân cũng vừa khóc vừa kéo tay con gái: “Con đang làm gì thế này, cho dù là con gái cũng là cốt nhục của Hầu gia!”

“Con gái thì có ích gì, con gái thì có ích gì…” Vu Thu Nguyệt gào lên như người điên, “Con gái có thể kế thừa tước vị không? Con gái có thể kế thừa tài sản không? Nó chỉ là thứ nữ, sau này gán thêm ít nữ trang hồi môn rồi gả phắt đi! Nó có thể giúp được gì!” Cô ta khóc như xé gan xé phổi, “Toàn bộ hy vọng của con, hết rồi, hết rồi… Con còn giữ nó lại làm gì, sinh ra cũng chỉ là trò cười thôi! Không muốn sinh, không muốn sinh nữa!” Nói rồi lại điên cuồng đấm vào bụng.

Vu phu nhân giữ chặt tay con gái, hai mẹ con khóc thút thít.

Đúng lúc ấy, Vương ma ma đứng hầu bên cạnh bỗng bước lên trước, “Tiểu thư đừng lo, lão nô có một cách có lẽ sẽ giúp được tiểu thư!”

Vương ma ma là bồi phòng của Vu phu nhân, bao năm nay vẫn theo hầu bên cạnh, có thể nói là tâm phúc của bà, nên mới có cơ hội để lên tiếng vào lúc này.

Vu Thu Nguyệt đang đau buồn tuyệt vọng, nghe thấy vậy thì ngẩng phắt lên, nhanh nhẹn bước tới cạnh Vương ma ma, “Ma ma, ma ma có cách gì, mau nói đi. Chỉ cần giúp ta sinh được con trai, ta nhất định sẽ trọng thưởng!”

Vu phu nhân cũng mang vẻ mặt tràn đầy hy vọng đến bên Vương ma ma.

Vương ma ma vội đáp: “Lão nô luôn nhận được đại ân của phu nhân, cũng chứng kiến tiểu thư trưởng thành, đương nhiên lão nô hy vọng tiểu thư được hạnh phúc, hoàn toàn không phải vì muốn được trọng thưởng!”

Vu Thu Nguyệt thấy bà ta nhiều lời thì rất sốt ruột, nhưng vì việc chính vẫn phải nhẫn nại, “Thu Nguyệt biết ma ma thương Thu Nguyệt, Thu Nguyệt sẽ ghi nhớ những gì ma ma làm cho Thu Nguyệt, ma ma hãy nói mau đi!”

Lúc này Vương ma ma mới lên tiếng: “Năm ngoái lão nô về thăm nhà, nghe nói ở quê lão nô có một pháp sư vô cùng lợi hại, bắt ma trừ yêu đối với ông ta là chuyện hết sức đơn giản. Nhưng điều khiến thiên hạ kinh ngạc hơn cả là ông ta có thể giúp người ta muốn sinh con trai sẽ sinh được con trai, muốn có con gái sẽ sinh được con gái. Chỉ cần làm theo lời chỉ bảo của ông ta, hàng ngày tham bái trước tượng thần, sau đó uống nước thần ông ta cho, khi khai hoa nở nhụy nhất định được như ý nguyện!”

Vu phu nhân nghe xong bất giác chau mày: “Có chuyện đó sao? Nghe quá tà dị… Không phải lừa đảo đấy chứ?”

Hai mắt Vu Thu Nguyệt sáng rực, nhìn chằm chằm Vương ma ma.

Vương ma ma vội vã xua xua tay, quả quyết vô cùng: “Phu nhân, có việc thần kỳ như thế đấy! Nghe họ hàng nhà nô tỳ kể, ở quê rất nhiều người nhờ uống nước thần của pháp sư mà sinh được con trai. Đương nhiên không phải là ai cũng linh nghiệm, pháp sư giải thích, những người không linh nghiệm là những người kiếp trước nghiệp chướng đa đoan, vì vậy kiếp này phải bị trừng phạt. Nhưng cho dù là thế thì khy sinh con thứ hai chắc chắn sẽ là trai! Rất linh! Năm nào cũng có rất nhiều người đến chỗ pháp sư để lễ tạ.”

Vu Thu Nguyệt nghe xong mà tim đập thình thịch, cô ta động lòng rồi, quay đầu lại nắm tay mẫu thân, kích động nói: “Mẹ, mẹ cho người đưa Vương ma ma về quê nghe ngóng xem sao, nếu thật như thế, con sẽ thử!”

Vu phu nhân vẫn không yên tâm, “Chỉ nghe thôi mẹ cũng thấy mơ hồ rồi, không biết có nguy hiểm gì không. Ngộ nhỡ bị Hầu phủ phát hiện…”

Sự lo lắng của Vu phu nhân không phải vô lý, việc thay đổi giới tính của thai nhi chỉ nghe thôi cũng thấy làm trái đạo trời, lại thuộc diện mê tín dị đoan. Nhỡ đâu để Hầu phủ phát hiện, đây sẽ không còn là chuyện nhỏ nữa!

Vu Thu Nguyệt ngẩn người, do dự một lát, nhưng ngay sau đó nghiến chặt răng như đã hạ quyết tâm: “Mẹ, giờ con đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi! Dù thế nào con cũng phải sinh được con trai, dẫu chỉ có một tia hy vọng con cũng không thể bỏ qua! Nếu là con gái, sinh ra cũng vô dụng, chi bằng chịu mạo hiểm, đặt cược một lần!”

Vu phu nhân thấy con gái nói cũng có lí, bèn gật đầu: “Lát nữa ta sẽ cho người đi điều tra!”

Hai mẹ con chuyện trò thêm một lúc, Vu Thu Nguyệt có kể việc thời gian gần đây phải chịu lạnh nhạt, nước mắt lại tuôn rơi. Vu phu nhân thở dài: “Đều tại cha con địa vị thấp kém, lời nói không có trọng lượng nên mới bị người ta coi thường…” Nói tới đây, bỗng bà đổi giọng: “Nhắc mới nhớ, suýt nữa quên không hỏi con chuyện này.” Bà gọi a hoàn vào, lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ trong rương ra.

Vu Thu Nguyệt nhìn chiếc rương trước mặt: “Đây là gì thế ạ?”

Vu phu nhân đáp: “Đây là tạ lễ của cậu con. Lần trước việc nhờ con thủ thỉ cầu xin An Viễn Hầu đã thành rồi. Lệnh điều chuyển cậu con đã có, giờ cậu con được vào trong cấm vệ quân của Hoàng thượng, có điều chỉ là một chức quan không lớn không nhỏ. Nhưng cậu con có nói, trong triều đình phải có người nâng đỡ mới làm quan được, tâm nguyện bao năm của cậu thành hiện thực nhờ một lời của An Viễn Hầu! Cậu con rất cảm kích!”

Vu Thu Nguyệt liếc nhìn tạ lễ của cậu mấy cái, khẽ hừ một tiếng, “Thế này đã là gì, đợi khi con sinh được con trai, không những cậu, mà huynh đệ tỷ muội con cũng sẽ sắp xếp cho thỏa đáng!” Như thế, sau này họ mới trở thành hậu thuẫn vững chắc cho cô ta được, giúp cô ta không bao giờ bị lật đổ!

***

Buổi tối, Tưởng Nhược Nam vẫn đợi Cận Thiệu Khang về cùng dùng bữa, rõ ràng đã nói sẽ về sớm mà cho tới tận khi trời tối mịt mới về.

Tưởng Nhược Nam vừa giúp hắn thay y phục rửa mặt, vừa hỏi: “Sao hôm nay Hầu gia về muộn thế?”

Cận Thiệu Khang đón lấy chiếc khăn đã được a hoàn vắt kiệt, vừa lau mặt vừa cười đáp: “Hôm nay trên triều có chút chuyện nên mới về muộn. Phải rồi, lát nữa còn một tin tốt lành muốn báo cho nàng, nghe xong chắc chắn nàng sẽ vui!”

“Tin tốt lành gì?” Tưởng Nhược Nam bỗng thấy tò mò trước lời úp mở của hắn. Thấy lúc hắn rửa mặt, phía dưới tai còn vết bẩn nhỏ mà không lau đến được, nàng bèn bước tới, đón lấy chiếc khăn trong tay hắn, cười nói: “Đến rửa mặt cũng không sạch.” Dứt lời, nàng nhón chân, giơ tay giúp hắn lau sạch vết bẩn.

Cận Thiệu Khang nhìn nàng đứng gần ngay trước mắt, hình như đây là lần đầu tiên nàng chủ động tiếp cận hắn mà không hề phòng bị, không hề kháng cự. Nàng thận trọng, động tác rất nhẹ nhàng giúp hắn lau mặt, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn vào hắn, đôi mắt đen như hắc ngọc tràn ngập sự dịu dàng. Nàng mỉm cười, đôi môi đầy đặn cong lên thành một đường tuyệt đẹp, vô cùng quyến rũ…

Hắn nhìn nàng chăm chăm với đôi mắt màu nâu sâu như biển, lúm đồng tiền trên má như đóa hoa đêm, chầm chậm hé mở.

Hắn không kìm được mà vươn tay ôm lấy eo nàng, rồi kéo thân hình mềm mại của nàng áp sát vào mình.

Tưởng Nhược Nam đỏ mặt, dịu giọng: “Hầu gia, trong phòng còn a hoàn mà.”

Khi nàng quay đầu lại nhìn mới phát hiện đám a hoàn làm bộ như không thấy gì, lần lượt tự giác lui ra ngoài. Chỉ có Hoa Anh nhỏ tuổi nhất là lén che miệng cười trước khi bước ra khỏi cửa, bắt gặp ánh mắt của Tưởng Nhược Nam, vội vàng rụt cổ, lè lưỡi, rồi nhanh nhẹn rút đi.

“Giờ đã không còn nữa rồi!” Cận Thiệu Khang cúi đầu, chiếc mũi cao khẽ cọ cọ vào mũi nàng, thì thầm.

“Vừa về đã chẳng nghiêm túc gì cả…” Tưởng Nhược Nam dùng chiếc khăn chặn giữa mình và hắn. Hắn kéo khăn mặt ra, chẳng buồn nhìn mà ném luôn ra phía sau. Chiếc khăn thuận theo đường ném, rơi chính xác vào chậu rửa mặt, không lệch không chệch, cứ như hắn có mắt phía sau lưng vậy.

“Thật lợi hại!” Tưởng Nhược Nam bất giác tán thưởng.

Được người mình thích cất lời khen, Cận Thiệu Khang đắc ý nhướn mày, nụ cười mở rộng, lúm đồng tiền cũng sâu hơn ma mị hơn. Khuôn mặt anh tuấn sáng hồng dưới nến bỗng như có vài phần không thực.

Tưởng Nhược Nam nhìn tới quên cả chớp mắt.

“Nhược Lan, nàng có biết không, bộ dạng này của nàng…” Khuôn mặt Cận Thiệu Khang bỗng trầm hẳn xuống, đôi mắt sâu thẳm như cơn lốc, như muốn hút nàng vào trong. Hắn cúi đầu, ôm nàng chặt hơn, thân nhiệt cao hơn, đôi vai rắn chắc siết lại, tựa muốn khảm nàng vào cơ thể hắn.

Vứt bỏ sự cảnh giác trong lòng, đối mặt với sức hấp dẫn đầy nam tính này, nàng hoàn toàn không còn sức phản kháng.

“Nàng lại si mê rồi…” Hắn nhìn nàng, khẽ cười, nụ cười dịu dàng khiến toàn thân nàng mềm nhũn. Giọng nói của hắn khàn khàn đầy quyến rũ, làm trái tim nàng ngứa ngáy như bị mèo cào.

Nàng cũng cười, hai mắt sáng như hai vì sao, đôi môi đầy đặn hé mở, hình ảnh đó vô cùng hấp dẫn.

“Thϊếp si mê tướng công của mình, không được sao?” Ba từ cuối, nàng thay đổi ngữ điệu, tựa chiếc lưỡi câu nhỏ móc chặt lấy trái tim hắn.

“Được, tiểu yêu tinh… Ta thích… Nàng biết không, nhìn nàng lúc này rất quyến rũ, khiến ta muốn…”

Hắn mỉm cười, lúm đồng tiền hiện ra, đôi môi cũng ép xuống, đặt lên môi nàng. Nụ hôn nóng bỏng nồng nàn khiến trời điên đất đảo, sự dịu dàng tràn ngập căn phòng…

Hai cơ thể áp chặt lấy nhau, nụ hôn dài miên man, sự toàn tâm toàn ý của họ đổi lại niềm hạnh phúc cùng vui sướиɠ cực độ. Hai người quấn quýt mãi không nỡ rời, hắn vẫn quấn chặt eo nàng, nàng vòng tay ôm cổ hắn, trán tì trán, lặng lẽ cười.

“Thiệu Khang, không còn sớm nữa, chúng ta mau ăn cơm, rồi còn phải đi thỉnh an mẫu thân.”

“Thật không muốn rời xa nàng…”

“Đừng gây chuyện nữa, ngoan.”

Cận Thiệu Khang khóc không được cười không xong, “Tiểu yêu tinh!” Mắng xong, hắn mới lưu luyến buông nàng ra.

Tưởng Nhược Nam đứng trước gương chỉnh lại y phục và đầu tóc, sau đó giúp Cận Thiệu Khang, trong lúc đó còn bị hắn thơm trộm mấy lần. Một lát sau, Tưởng Nhược Nam mới gọi a hoàn mang cơm vào.

Khi ăn cơm, Tưởng Nhược Nam hỏi chuyện: “Chẳng phải chàng nói có tin tốt lành cho thϊếp ư, là chuyện gì thế?”

Cận Thiệu Khang chọn mấy miếng thịt bò ngon mà nàng thích, gắp vào bát nàng rồi mới đáp: “Nhược Lan, có muốn đi săn không?”

“Săn?” Mắt Tưởng Nhược Nam sáng lên. Trong ký ức của nàng, Tưởng Nhược Lan không phải là một thục nữ yếu ớt, cưỡi ngựa bắn cung đều rất giỏi. Đến thời cổ đại lâu như vậy mà nàng chưa một lần đi chơi thật sự, nghe hắn nói được đi săn, đương nhiên nàng rất vui!

“Bao giờ đi, chỉ hai chúng ta sao?”

Cận Thiệu Khang cười đáp: “Nàng vội gì chứ, cứ từ từ đã nào. Vào buổi chầu sớm sáng nay, mọi người bàn tán một tin, họ nói rằng phát hiện một con cáo tuyết ở bãi săn!”

“Cáo tuyết?”

“Đúng, loại cáo tuyết này rất hiếm, rất linh, toàn thân một màu trắng như tuyết, không có sợi lông tạp nào, bản tính gian xảo, động tác lại nhanh nhẹn. Đối với người thợ săn mà nói, cả đời chỉ cần bắt được một con cáo tuyết thì đã đạt được một thành tích lớn. Hoàng thượng rất thích săn bắn, vừa nghe thấy tin này đã vô cùng vui sướиɠ, lập tức quyết định năm ngày nữa sẽ đến bãi săn!”

Tưởng Nhược Nam tò mò hỏi: “Năm ngày? Hoàng thượng xuất hành không phải chuyện nhỏ, chỉ chút thời gian thế làm sao mà kịp?”

“Vốn là không kịp, nhưng cáo tuyết thường không ở một nơi lâu, nếu đến muộn, nó sẽ chạy tới nơi khác! Hoàng thượng đã hạ lệnh, không kịp cũng phải kịp! Thời gian này bộ Lễ bận lắm. Hôm nay bộ Binh phải bố trí cấm vệ quân tùy hành hộ giá nên ta mới về muộn.”

Tưởng Nhược Nam càng nghe càng thấy lạ: “Hoàng đế xuất hành đi săn, thϊếp cũng có thể theo ư?” Hoàng đế đương nhiên có thể mang theo nữ quyến, nhưng lẽ nào quan viên tùy hành cũng được phép?

Nói đến đây, Cận Thiệu Khang cũng lộ vẻ thắc mắc: “Lần này có lẽ do tâm trạng Hoàng thượng khá tốt, nên đặc biệt khai ân, cho phép quan viên tùy hành mang theo nữ quyến. Nói là cáo tuyết là con vật chẳng mấy khi xuất hiện, muốn trên dưới cùng vui.” Rồi hắn cười, “Khi ấy ta đã nghĩ ngay, nhất định nàng sẽ thích.”

Nghe tới bốn chữ “đặc biệt khai ân”, Tưởng Nhược Nam có chút khó chịu, nhưng nàng lại phủ nhận ngay, cho rằng mình quá đa nghi. Bao nhiêu người như thế, Hoàng thượng có thể làm gì? Có lẽ hắn muốn trên dưới vua tôi cùng vui thật.

“Sao thế Nhược Lan, nàng không thích à?” Cận Thiệu Khang thấy sắc mặt nàng thoáng trầm xuống thì lấy làm lạ.

Tưởng Nhược Nam vội cười: “Không, đương nhiên thϊếp rất vui, lâu lắm rồi không được ra ngoài chơi! Khi ấy chúng ta hãy cùng tỷ thí, xem ai săn được nhiều thú hơn nhé!”

Cận Thiệu Khang cười “ha ha” hai tiếng, chẳng coi là thật, trên mặt hắn như viết rõ ràng rằng, nàng muốn tỷ thí với hắn chẳng phải không biết tự lượng sức mình?

***

Dùng xong bữa tối, hai người cùng tới Tùng Hương viện thỉnh an Thái phu nhân.

Họ bước chầm chậm, song song với nhau trên đường.

Mặc dù mỗi khi ở trong phòng riêng, Cận Thiệu Khang thường có biểu hiện rất giống… lưu manh, nhưng chỉ cần bước chân ra khỏi phòng, nơi có những người ngoài, hắn sẽ lại biến thành một quân tử, vô cùng thủ lễ, đến ngón tay cũng không chạm vào nàng. Chỉ những lúc ở trước mặt Tưởng Nhược Nam, hắn mới không giữ bộ mặt lạnh lùng ấy nữa, luôn nở nụ cười dịu dàng. Điều này khiến Tưởng Nhược Nam có cảm giác, phải cùng hắn đi như thế này tới tận chân trời góc bể cũng là một chuyện hết sức hạnh phúc.

“Lát nữa ta sẽ nói với mẫu thân về chuyện động phòng hoa chúc.” Nhân lúc không có ai, Cận Thiệu Khang cúi đầu nói với nàng.

Tưởng Nhược Nam nhìn ngó xung quanh, ngượng ngùng: “Hầu gia, không cần vội như thế đâu!”

Cận Thiệu Khang cười đáp: “Cũng phải bắt đầu chuẩn bị chứ, đợi khi chúng ta đi săn về, có lẽ mọi thứ đã sẵn sàng!”

Lúc này, a hoàn đi đến từ phía đối diện, Cận Thiệu Khang thôi không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ khẽ nói: “Tất cả cứ giao cho ta, ta sẽ sắp xếp thỏa đáng, nàng yên tâm.”

Tưởng Nhược Nam cũng cười, trong lòng bỗng cảm thấy rất vui, rất yên tâm.

Đến Tùng Hương viện, Vu Thu Nguyệt đã ngồi ở đó. Cô ta vừa từ nhà mẹ đẻ quay về chưa lâu, đang trò chuyện với Thái phu nhân, đem lễ vật mà mẫu thân cô ta gửi tặng cho Thái phu nhân.

Đứng bên cạnh là Vương thị và Cận Yên Nhiên.

Nàng nghe Thái phu nhân cười đáp: “Vu phu nhân cũng thật khách khí, mỗi lần con về nhà đều gửi rất nhiều đồ.”

Vu Thu Nguyệt cười nói, “Dạ, có nhiều nhặn gì đâu ạ” mà thoáng chạnh lòng. Thái phu nhân gọi mẫu thân cô ta là Vu phu nhân, nhưng cô ta lại nghe bà xưng hô với bá mẫu của Tưởng Nhược Nam là thông gia. Cô ta là thϊếp, không phải là chính thê.

Bọn a hoàn thông báo Hầu gia tới, mắt Vu Thu Nguyệt sáng ngời lên, quay đầu lại. Thấy Hầu gia và Tưởng Nhược Nam cùng bước vào, dù người trước kẻ sau, nhưng Vu Thu Nguyệt dấy lên cảm giác, giữa họ có gì đó khác thường.

Thái phu nhân và những người có mặt trong phòng cũng có cùng cảm giác như vậy. Họ quay sang nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ tò mò. Theo như họ biết, hai người hình như đã gây sự tới mức tuyệt giao rồi mà…

Thái phu nhân dựa vào đầu giường, ngạc nhiên hỏi: “Sao hai con lại cùng đến thế này?”

Liễu Nguyệt đứng bên cúi người thì thầm vào tai Thái phu nhân câu gì đó, sắc mặt Thái phu nhân bỗng giãn ra, quay đầu khẽ trách: “Sao không nói sớm?”

Liễu Nguyệt cười đáp: “Nô tỳ cũng vừa nghe được tin này, còn chưa kịp hồi báo.” Đương nhiên là tin tối qua Cận Thiệu Khang nghỉ lại Thu Đường viện.

Thái phu nhân quay lại nhìn hai người cười cười, Tưởng Nhược Nam có chút ngượng ngùng, đỏ mặt cúi đầu, Cận Thiệu Khang nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Vương thị và Cận Yên Nhiên cũng biết được tin từ Liễu Nguyệt, đương nhiên hiểu chuyện. Cận Yên Nhiên mỉm cười, Vương thị lại không kìm được mà liếc Vu Thu Nguyệt một cái.