Thế Gia Danh Môn

Chương 85

Thược Dược vội vàng đứng dậy, không còn dám nói thêm lời nào nữa, quay người đi ra, không lâu sau, mang những thứ Tưởng Nhược Nam dặn vào.

Tưởng Nhược Nam đón lấy, đầu tiên là cắt trái táo thành những miếng nhỏ, đặt vào chiếc bát không, dầm nát lấy nước cốt, rót nước vào bát, rồi múc một thìa mật ong cho vào, dùng thìa khuấy đều, nàng bưng tới trước mặt Từ quý phi, nói: “Nương nương, người nôn nhiều lần như thế, nếu không bổ sung ít nước thì cơ thể sẽ không chịu được, người uống hết bát nước này trước đi đã!”

Từ quý phi vẫn luôn hận Tưởng Nhược Nam vì thân thiết với Hoàng hậu, không coi nàng ta ra gì, lại hại họ Từ nhà nàng ta mất mặt trước bao người, cho tới tận bây giờ vẫn là chuyện cười cho bao người lúc trà dư tửu hậu, nàng ta sao có thể để Tưởng Nhược Nam được mát mặt trước Hoàng thượng. Nàng ta đón lấy bát nước, quyết định dù thế nào, nhất định phải nôn ra, mà bây giờ đối với nàng ta mà nói đấy là chuyện dễ dàng không thể dễ dàng hơn.

Từ quý phi nhấp một ngụm nhỏ, đang chuẩn bị làm ra vẻ rất khó nuốt để nôn hết ra ngoài, nhưng nước vừa thấm vào miệng, mùi thơm thanh thanh của táo và mật ong hòa quyện, vị chua chua ngọt ngọt rất dễ chịu, trong nháy mắt kí©ɧ ŧɧí©ɧ dịch vị của nàng ta tiết ra. Cổ họng nàng ta nảy sinh sự thèm khát mãnh liệt, mỗi tế bào trong cơ thể dường như đang réo gọi.

Nàng ta thực sự đã chịu đói quá lâu rồi, cũng khát quá lâu, chẳng mấy khi có được thứ cơ thể nàng ta chịu tiếp nhận, bao nhiêu tính toán âm mưu cũng không thắng được bản năng của cơ thể. Vô thức, Từ quý phi nuốt miếng nước mà định nôn kia ra, rồi lại cầm bát lên uống nhiều nước hơn.

Đám cung nữ trong nội điện kích động tới mức phải đưa tay lên bịt chặt miệng, có vài người thậm chí quên cả thân phận mà bật kêu thành tiếng: “Nương nương uống nước rồi, nương nương uống nước thật rồi!”

Còn Cảnh Tuyên Đế, Thái hậu, Hoàng hậu cùng cha con Lưu thị thần sắc mặt đều lộ vẻ kinh ngạc vui mừng.

Nhưng người lẽ ra nên cảm thấy vui nhất là Tưởng Nhược Nam thì thần sắc lại rất nghiêm túc. Nàng cảnh giác chăm chú nhìn Từ quý phi, bộ dạng như lúc nào cũng chuẩn bị để đối phó với tình huống bất ngờ, khiến tâm trạng vừa mới nới lỏng của mọi người lại bắt đầu căng thẳng theo.

Đúng lúc ấy, Từ quý phi như sắp uống hết bát nước nàng đưa, động tác đột nhiên khựng lại, mắt trợn lên, rồi ngay sau đó, nàng ta phủ người xuống bắt đầu nôn thốc nôn tháo, bao nhiêu nước táo hòa mật ong vừa uống vào đều nôn ra bằng hết.

Hoàng đế, Hoàng hậu vừa đi tới bên cạnh nàng ta, còn cả vài cung nữ nữa, đều nhất loạt giật lùi về phía sau, bộ dạng như sợ không tránh kịp, đặc biệt là Cảnh Tuyên Đế, trên mặt vẫn còn để lộ sự phiền chán.

Chỉ có một người vội vàng chạy đến bên Từ quý phi với tốc độ nhanh nhất có thể, người đó chính là Tưởng Nhược Nam. Nàng khom lưng, cầm tay trái của nàng ta lên, nhanh chóng tìm tới huyệt nội quan, không ngừng xoa xoa vào đó, trong khi nàng làm như vậy, Từ quý phi vẫn đang nôn, những thứ nàng ta nôn ra bắn lên giầy nàng, váy nàng, người nàng, có vài giọt thậm chí còn bắn lên mặt nàng, tỏa ra thứ mùi chua chua khó ngửi.

Nhưng đối với tất cả những thứ ấy, Tưởng Nhược Nam dường như không để ý, mặt không chút biểu cảm như chẳng có chuyện gì xảy ra, động tác trên tay nàng vẫn không dừng lại.

Biểu hiện của mọi người từ kinh hãi bịt chặt miệng lại cho đến kinh ngạc mà bỏ tay ra, sau đó là sự kính phục không chút che giấu, tất cả những trạng thái tâm lý ấy diễn ra rất nhanh.

Thái hậu cười cười, lắc lắc đầu: “Con bé này…” Ngữ khí đầy nuông chiều và yêu thương. Còn Cảnh Tuyên Đế đứng cạnh nhìn mãi nhìn mãi, trên mặt hắn cũng xuất hiện một nụ cười đầy thành ý.

Nhờ sự massage của Tưởng Nhược Nam, tình trạng nôn mửa của quý phi nương nương dần dần thuyên giảm, sau đó thì ngừng hẳn. Làn nôn mửa này do Tưởng Nhược Nam kịp thời xử lý nên nhẹ nhàng và ít hơn tất cả những lần trước rất nhiều.

Lúc này, Tưởng Nhược Nam mới buông tay nàng ta, thở hắt ra một hơi dài, lau lau mồ hôi trên trán, nói: “Giờ lại làm theo cách vừa rồi của ta, rót một cốc nước cho Từ quý phi uống, lần này chắc sẽ không nôn nữa đâu, sau này cứ cách nửa canh giờ lại làm cho Từ quý phi một cốc nước như thế. Táo và mật ong có tác dụng bảo vệ dạ dày của nương nương, khi uống nhiều rồi thì tình trạng nôn mửa của nương nương sẽ thuyên giảm!”

Thược Dược đứng bên đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục trước bản lĩnh của nàng, lần này tiếp nhận sự chỉ bảo một cách chân thành nhất.

“Buổi trưa thử cho nương nương ăn một ít bánh nướng, tức là cắt bánh thành từng miếng, không cho dầu và bất kỳ phụ liệu nào, cứ thế đem nướng, ăn được bao nhiêu thì ăn. Còn nữa, ăn ít và ăn thành nhiều bữa, một ngày ăn sáu đến tám bữa, mỗi lần ăn ít thôi, trừ những thứ không được phép ăn, nương nương muốn ăn gì thì cứ cho nương nương ăn, xong lên giường nằm nghỉ một khắc. Như thế có thể ngăn ngừa việc nôn mửa, mà nếu nương nương nôn, hãy làm theo cách ta vừa làm, xoa bóp huyệt nội quan, sẽ có thể hóa giải tình trạng nôn mửa của nương nương. Còn nữa, nhớ phải ăn nhiều táo. Tạm thế trước đã, qua hai ngày, tình trạng sức khỏe của nương nương khá hơn, ta sẽ kê thêm các loại thực phẩm khác.”

Thược Dược rất cẩn thận ghi lại lời dặn của nàng.

Nói xong, Tưởng Nhược Nam đứng dậy, lúc này mới phá hiện ra trên người mình chỗ nào cũng bị bắn bẩn, thứ mùi chua loét đó xộc thẳng vào mũi, nàng nhắm tít mắt lại, “á” một tiếng kêu thét lên.

Cảnh Tuyên Đế nhìn bộ dạng đó của nàng không kìm được phá lên cười ha hả. Thái hậu và Hoàng hậu cũng mím môi cười, còn Lưu Tử Căng mặc dù cũng cười, nhưng ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.

Tưởng Nhược Nam nhìn mọi người cười, lòng phẫn nộ muốn chết, đặc biệt là tiếng cười quá trớn của Cảnh Tuyên Đế, kiểu cười sung sướиɠ trước cảnh người khác gặp nạn, khiến nàng chỉ hận không thể cho hắn một cái bạt tai. Nàng thầm giậm giậm chân, cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi.

Đúng lúc bối rối đó, Thái hậu cười nói: “Nhược Lan đừng cuống, lát nữa tới Từ Ninh cung tắm rửa đi.”

Hoàng hậu cũng cười, “Chỗ này gần Khôn Ninh cung hơn, tới Khôn Ninh cung tắm đi!”

Từ quý phi không thể không lên tiếng: “Đều do bổn cung hại cả, hãy tắm ở đây luôn đi!”

Thái hậu, Hoàng hậu, Từ quý phi đều nhiệt tình mời, Tưởng Nhược Nam cảm thấy mình được quan tâm, không kìm được cảm giác kiêu hãnh.

Nhưng lúc này, giọng nói đáng ghét của con rệp kia vang lên, “An Viễn Hầu phu nhân có công chữa bệnh cho Từ quý phi, trẫm thưởng tắm trong Ôn Bích trì!”

Nội điện bỗng lặng ngắt như tờ sau lời nói của Cảnh Tuyên Đế, trên mặt mọi người là vẻ kinh ngạc cực độ.

Ôn Bích trì, đó chính là dòng suối nước nóng trong nội cung, nơi tắm rửa của Hoàng đế. Bình thường, chỉ có Hoàng hậu và những phi tần được ân sủng hoặc công chúa mới có cơ hội được tắm trong Ôn Bích trì, chưa từng có trường hợp người ngoài cung được thưởng tắm ở đó, đây đúng là một vinh hạnh to lớn.

Thái hậu cười nói: “Hôm nay Hoàng thượng khai ân, Nhược Lan còn không mau tạ ân!”

Tưởng Nhược Nam bất đắc dĩ quỳ xuống tạ ân, nhưng trong lòng lại có dự cảm bất an.

Tắm trong “bồn tắm” của Hoàng đế, sao cảm giác như con cừu nhỏ tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị dâng tới miệng sói xám nhỉ?

***

Có tài liệu cho thấy, tắm suối nước nóng không chỉ có thể khiến cơ bắp, đốt xương dễ chịu, giải trừ mệt mỏi, mà còn có thể giúp giãn mạch máu, tăng tuần hoàn máu, tăng sự trao đổi chất trong cơ thể. Nếu tắm suối nước nóng thường xuyên sẽ có hiệu quả giữ gìn sức khỏe và sắc đẹp.

Lúc này Tưởng Nhược Nam đang tắm trong Ôn Bích trì mà Cảnh Tuyên Đế ngự dùng, vừa tận hưởng cảm giác thoải mái vừa chửi rửa Hoàng đế tốt số.

Phải biết là cho dù ở hiện đại, cũng rất ít người tốt số tới mức được tắm trong suối nước nóng trường kỳ mà không bị gián đoạn như thế này, chứ đừng nói tới việc xây quây ngay suối nước nóng thành bồn tắm riêng trong nhà.

Nàng nghe nói suối nước nóng chỉ có ở những khu vực núi lửa phun trào, lẽ nào xung quanh Hoàng cung có núi lửa?

Thật không hiểu.

Tưởng Nhược Nam lắc lắc đầu, không nghĩ đến vấn đề này nữa, nàng nhanh nhẹn tắm rửa sạch sẽ. Nói thật là từ sau khi bước vào đây, nàng vẫn có dự cảm xấu, mặc dù biết là không thể, nhưng vẫn lo Hoàng đế sẽ đột nhiên sán tới từ góc nào đó.

Nàng luôn cảm thấy thái độ của con rệp ấy đối với mình rất lạ, nếu nói hắn có tâm tư gì đó với nàng, nhưng bản thân nàng hương sắc bình thường, bất kỳ bà vợ nào của hắn cũng đẹp hơn, không có lý gì hắn lại vì nàng mà mạo hiểm không cả sợ quan giám sát, trêu ghẹo vợ của thần tử. Một khi chuyện này đồn ra ngoài thì chẳng phải chuyện nhỏ, ai cũng sẽ mất mặt.

Nhưng nếu nói hắn chẳng có tâm tư gì với nàng thì hành động và lời nói đầy ám muội của hắn lần trước ở Ngự Hoa viên là thế nào?

Lẽ nào hắn thật sự cảm thấy mình bị lừa gạt, nên lòng tự tôn Hoàng đế bị tổn thương? Nhưng cũng có thể do hắn buồn chán quá…

Nàng tắm rửa xong, cầm chiếc khăn lớn mà cung nữ chuẫn bị cho ở bên cạnh quấn vào người, nước ra khỏi suốt nước nóng, mặc y phục vào.

Vốn có cung nữ hầu hạ trong phòng tắm, hầu nàng tắm rửa kỳ lưng, nhưng nàng không quen để những người con gái lạ đó tắm rửa cho mình, vì vậy vừa vào nàng đã yêu cầu họ đợi ngoài cửa.

Sau khi mặc xong y phục, Tưởng Nhược Nam ra khỏi phòng tắm. Đám cung nữ đứng đợi bên ngoài vội vàng hành lễ với nàng, nàng vươn vai, tinh thần sảng khoái, thở hắt ra đầy dễ chịu.

Từ đầu tới cuối Hoàng đế không xuất hiện, xem ra là bản thân nàng quá lo lắng, hắn là Hoàng đế, sự vô sỉ cũng phải có giới hạn chứ!

Tưởng Nhược Nam quay lại theo con đường cũ, chuẩn bị tới Từ Ninh cung chào Thái hậu một tiếng rồi ra về, ngày mai lại vào cung xem tình hình của Từ quý phi.

Khi đi ngang một con đường nhỏ, qua giả thạch lâm, đột nhiên một cánh tay thò ra từ trong hang đá giả nhanh chóng kéo nàng vào.

Tưởng Nhược Nam loạng choạng rồi ngã vào một vòng tay vững chắc, đôi mắt nàng nhất thời không thích ứng được với bóng tối trong hang nên không nhìn rõ được mặt người.

Sau khi nỗi kinh hãi qua đi, Tưởng Nhược Nam mấp máy môi kêu lên, “Là ai?” Nhưng lời vừa thốt ra, miệng đã bị ai đó lấy tay bịt chặt, ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp vô cùng quen thuộc khẽ vang lên bên tai:

“Đừng lên tiếng, là trẫm!”

Tưởng Nhược Nam mở to mắt, lúc này đôi mắt đã dần thích ứng được với bóng tối, nhờ chút ánh sáng le lói hắt vào từ của hang, nàng đã nhìn rõ người đứng trước mặt mình chính là Cảnh Tuyên Đế.

Hắn vẫn mặc long bào, một tay ôm chặt eo nàng, một tay bịt miệng nàng, khóe miệng nhếch lên cười, đôi mắt đào hoa lấp lánh. Thấy Tưởng Nhược Nam đã bình tĩnh lại, hắn từ từ buông tay, sau đó xoay người nàng, đè nàng lên vách đá.

Hắn cúi đầu, lẳng lặng áp sát nàng, khẽ nói: “Sao không tắm thêm một lát, ra nhanh như vậy sao? Nàng phải biết rằng đây là cơ hội hiếm có, không phải ai cũng được trẫm ban tắm ở suối nước nóng đâu!”

Tưởng Nhược Nam hai tay chống lên ngực hắn, cố gắng giữ khoảng cách giữa hai người. Nhưng cơ thể Cảnh Tuyên Đế cao lớn, giống như thái sơn, nàng không đẩy được, mà trong lúc giãy giụa lại khiến hắn càng có lực để áp sát nàng hơn.

Tưởng Nhược Nam bị cảnh tưởng kỳ dị trước mắt dọa cho sợ chết khϊếp, kinh hoàng vô cùng, lắp ba lắp bắp nói: “Ôn Bích… trì long khí… quá thịnh, thần phụ không có phúc hưởng thụ…”

Cảnh Tuyên Đế khẽ cười, “Nhược Lan, sao bất kỳ lời nào được thốt ra từ miệng nàng lại đều trở nên thú vị như thế chứ?”

Khi hắn nói câu này, hơi thở ấm nóng đã phả vào tai nàng, khiến nàng nổi hết cả da gà.

“Hoàng thượng, có gì từ từ nói, ở đây tối quá, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Nói rồi, Tưởng Nhược Nam đột nhiên dùng lực đẩy, đẩy được một cánh tay của hắn, nhún chân định chạy ra ngoài, nhưng vừa chạy được một bước, lại bị Cảnh Tuyên Đế kéo lại, hắn vẫn ép nàng lên vách đá, lần này, cả người hắn đều áp sát nàng, khiến nàng không thể cử động.

Mùi Long Diên Hương nhè nhẹ lấp đầy khoang mũi của nàng.

“Nhược Lan, bên ngoài người qua kẻ lại nhiều, bị ai đó nhìn thấy không hay đâu.”

Tưởng Nhược Nam đột nhiên nảy sinh ham muốn mãnh liệt muốn bóp chết hắn, “Hoàng thượng, nếu người đã biết là không hay, tại sao còn làm như thế này? Thần phụ là thê tử của An Viễn Hầu! Hoàng thượng không sợ hành động lúc này của mình khiến thiên hạ cười chê ư? Lẽ nào Hoàng thượng không sợ sử sách sau này chép lại hành vi ô nhục của mình?”

Cảnh Tuyên Đế gật gật đầu, nghiêm túc đáp: “Sợ chứ, mặc dù trẫm thân là bậc chí tôn thiên hạ, nhưng vẫn rất yêu quý danh dự của mình.” Hắn nhìn nàng toét miệng cười, “Vì vậy mới chờ nàng ở đây, chỉ cần không để người khác nhìn thấy là được mà, phải không?”

Nếu như hai tay này không bị hắn khống chế, thì Tưởng Nhược Nam bị hắn là cho tức tới mức mất hết lý trí sớm đã giang tay cho hắn một cái tát rồi.

“Buông ta ra, buông ta ra!” Tưởng Nhược Nam trừng mắt lườm hắn, không ngừng giãy giụa. “Rốt cuộc người muốn làm gì? Lẽ nào thân là Hoàng thượng vẫn có thể thích gì làm nấy ư? Còn không buông ra, ta sẽ kêu to để mọi người tới đây mà nhìn vị Hoàng thượng tôn quý của họ hoang đường tới mức nào!”

Phẫn nộ và nhục nhã khiến Tưởng Nhược Nam mất bình tĩnh, lời nói cũng bắt đầu không còn khách khí nữa.

Cho dù là Cận Thiệu Khang cũng chưa từng dùng thủ đoạn cưỡng chế với nàng bao giờ. Đây là một sự sỉ nhục, một sự coi thường khinh miệt trắng trợn, cảm giác này khiến nàng vô cùng khó chịu, như con cừu đợi gϊếŧ thịt, lại như con mồi bị người đi săn đùa bỡn.

“Nhược Lan, thân là Hoàng đế tuyệt đối vẫn có thể muốn gì làm nấy, chỉ cần thủ đoạn cao minh là được. Nếu nàng muốn kêu cứu thì kêu đi, một người nhìn thấy ta gϊếŧ một người diệt khẩu, hai người nhìn thấy ta gϊếŧ hai người giệt khẩu!”

Tưởng Nhược Nam lạnh lùng hừ một tiếng, “Nếu người nhìn thấy là Hoàng hậu hoặc phi tần, lẽ nào người cũng gϊếŧ họ diệt khẩu ư?”

Cảnh Tuyên Đế khẽ cười, rồi nói rất đơn giản: “Nếu chuyện đó xảy ra thì đành phải gϊếŧ nàng thôi, khi ấy ta sẽ đổ hết trách nhiệm lên người nàng là xong. Thân là phụ nữ có chồng lại dụ dỗ Hoàng đế, không biết hậu thế sau này sẽ đánh giá nàng thế nào?”

“Người…” Tưởng Nhược Nam trong lòng lạnh run, “Hoàng thượng, rốt cuộc tại sao người lại đối xử với thần phụ như thế? Mọi chuyện đều do người hiểu lầm mà ra, thần phụ chưa từng lừa gạt người, thần phụ có thể thề với trời!”

Lúc này, tiếng bước chân dồn dập vọng lại, từ xa tới gần, giống như đang đi về phía họ.

Cảnh Tuyên Đế cười khẽ, căn bản không tin lời nàng, hắn cúi đầu nói thầm vào tai nàng: “Nàng đoán xem, kẻ đang di đến kia là no tài hay chủ nhân? Chi bằng, nàng thử kêu lên xem sao?”

Nói rồi thè lười ra, khẽ liếʍ vào tai nàng. Tưởng Nhược Nam toàn thân run rẩy, xém chút nữa là bật kêu lên thành tiếng, nhưng nàng đã vội vàng mím chặt môi lại, nuốt những âm thanh mình định phát ra vào bụng.

Bên tại lại vang lên tiếng cười khẽ của hắn, giọng hắn ám muội quấn quýt tới cực điểm, giống như giữa hai người đang yêu nhau, nhưng trái tim Tưởng Nhược Nam mỗi lúc mỗi căng thẳng.

Tiếng chân ngoài cửa hang mỗi lúc mỗi gần, thấp thoáng còn nghe thấy cả tiếng họ trò chuyện.

“Kêu đi, sao không kêu, xem ra bọn họ là nô tài.” Cảnh Tuyên Đế tiếp tục cắn cắn tai nàng, hay tay từ từ ôm chặt nàng, đôi môi mơn trớn trên tóc nàng, cổ hắn khẽ lướt qua má nàng.

Tưởng Nhược Nam không dám kêu, sợ vì mình mà người bên ngoài kia sẽ mất mạng, không thể vì mình không muốn chịu nhục mà không màng tới tính mạng của người khác được. Nàng cắn chặt môi dưới, ra sức kìm nén, nhưng cảm giác nhục nhã mãnh liệt và sự phẫn nộ dâng trào khiến cơ thể nàng run lên từng chập.

Hơi thở của hắn càng lúc càng gấp gáp, vòng tay càng lúc càng siết chặt hơn, chặt tới mức nàng không thể cử động, chặt tới mức nàng gần như nghẹt thở. Nàng ra sức lắc đầu né tránh, nhưng không thể tránh được đôi môi nóng bỏng của hắn.

“Rất khó chịu đúng không? Nhược Lan.” Hắn khẽ gọi tên nàng, “Nhưng làm thế nào đây? Nàng càng khó chịu, ta càng thích thú.”

“Biếи ŧɦái…” Tưởng Nhược Nam quay đầu lại tức tối nhìn thẳng vào mắt hắn, rít qua kẽ răng hai từ rủa xả đó.

“Nghe có vẻ như nàng đang mắng ta!” Hắn ngẩng đầu lên, nhìn nàng cười nhạt, “Tưởng Nhược Lan, nàng giận lắm phải không? Tất cả mọi chuyện đều do nàng gây ra, khi nàng bỡn cợt ta, nàng phải biết rằng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng! Từ xưa tới nay chưa kẻ nào dám đối xử với ta như vậy. Nàng nhất định phải trả giá vì việc đó!”

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, không lâu sau, hai người bọn họ nhìn thấy hai vị thái giám đi song song lướt qua cửa hang, sau đó, tiếng bước chân xa dần rồi biến mất hoàn toàn.

Cảnh Tuyên Đế buông nàng ra, lùi lại phía sau một bước, khẽ cười: “Hai người này vẫn không hề biết rằng mình vừa đi qua quỷ môn quan rồi vòng trở lại!”

Tưởng Nhược Nam biết trước mặt kẻ tự phụ mà kiêu ngạo, bỉ ổi mà vô sỉ này, giải thích thế nào cũng chỉ vô ích. Nếu được, nàng ước gì có thể dùng tất cả những lời rủa xả độc ác nhất để mắng hắn một trận. Nhưng nàng biết, làm thế chỉ khiến hắn thêm giận, khiến hắn làm ra những việc quá đáng hơn. Nàng căm tức trừng mắt lườm hắn một cái, hai tay nắm chặt, cố gắng kìm chế bản thân. Sau đó nàng hít một hơi thật sau, không nói năng gì, quay người ra khỏi thạch động. Chính vào lúc nàng sắp rời đi thì từ phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng của Cảnh Tuyên Đế.

“Bắt đầu từ ngày mai, ngày nào nàng cũng phải vào cung để chữa cho Từ quý phi, đến khi sức khỏe Từ quý phi hoàn toàn hồi phục mới thôi. Nhược Lan, nàng nên biết kháng chỉ sẽ phải lãnh hậu quả như thế nào?

Hắn đi đến bên cạnh nàng, cúi đầu, ghé sát tai nàng, thổi vào cổ nàng một hơi, nhìn nàng khe khẽ run lên, hắn đắc ý bật cười thành tiếng.

“Hình như càng ngày càng thú vị!”

Nói xong, hắn ngửa cổ lên cười vang mấy tiếng, lướt qua người nàng, cao ngạo bỏ đi.

Tưởng Nhược Nam nhìn theo bóng hắn, tức tới mức muốn chảy nước mắt.

Bị bậc chí tôn thiên hạ trêu đùa như trêu đùa một con khỉ, nhưng nàng không thể phản kháng, lẽ nào cứ để hắn muốn làm gì thì làm sao?

Hôm nay chỉ là ôm ôm ấp ấp, nhưng còn ngày mai thì sao, ngày kia nữa, lẽ nào nàng phải để mặc bản thân cho hắn sỉ nhục?

Tưởng Nhược Nam nắm chặt tay, nghiến rằng kèn kẹt!

Bất luận là ai cũng đừng hòng ức hϊếp được nàng!

***

Buổi tối, Cận Thiệu Khang thấy nàng trùng trùng tâm sự, bèn hỏi: “Sao thế? Suốt buổi tối trong nàng rầu rĩ không vui? Việc chữa trị cho Từ quý phi có khó khăn ư?”

Tưởng Nhược Nam lắc đầu, đáp: “Chữa trị cho Từ quý phi mặc dù cũng gặp khó khăn, nhưng qua buổi hôm nay có thể thấy, phương pháp thực liệu của thϊếp rất có hiệu quả với quý phi, có lẽ sẽ không sao đâu.”

“Vậy nàng không vui vì chuyện gì?” Cận Thiệu Khang thấy lạ.