Thế Gia Danh Môn

Chương 19

4.4

Lòng Thái phu nhân trào dâng sự thương xót, bà cảm thấy những hành động lời nói trước kia của Tưởng Nhược Nam mặc dù rất ngông cuồng hoang đường, nhưng cũng có thể tha thứ được. Đứa trẻ mất mẹ, vốn đã rất đáng thương rồi.

Thái phu nhân vỗ vỗ vào mu bàn tay nàng, khẽ nói: “Còn nhiều cơ hội.”

Đang nói chuyện thì Vu Thu Nguyệt và Vương thị cũng bước vào. Vu Thu Nguyệt mặc một chiếc áo lụa màu vàng nhạt, áo khoác ngoài màu mật ong thêu hoa Bách Hợp, đầu chải kiểu tóc phượng, đeo cả bộ trang sức bằng ngọc trai, nhìn thì rất đơn giản, nhưng từ màu sắc của y phục cho đến màu sáng bóng của ngọc trai đều khiến làn da vốn đã trắng của cô ta nay lại càng trắng như tuyết. Từ đầu tới chân đều rất yểu điệu, nõn nà, khiến Tưởng Nhược Nam khó lòng sánh kịp!

Phủ An Viễn Hầu tiền thân vốn là phủ đệ của Cửu vương gia tiền triều. Cửu vương gia là một vương gia danh giá, rất trọng những lễ tiết trong cuộc sống, phủ đệ được trang trí lộng lẫy, đường hoàng, đặc biệt là hậu hoa viên, trong đó trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, những hòn giả sơn với các hình thù lạ lẫm, trên cầu dưới nước, cần gì có nấy, bố cục tinh xảo, cảnh sắc không chê vào đâu được. Năm đó lão Hầu gia phò tá tiên đế, có công lớn trong việc khai quốc, tiên đế bèn tặng lại phủ đệ có hậu hoa viên hoa lệ sánh ngang với Ngự hoa viên của mình cho lão Hầu gia. Thế là, hậu hoa viên của phủ An Viễn Hầu phủ thành một thắng cảnh nổi tiếng trong Hoàng thành. Mỗi lần Hầu phủ mở tiệc khoản đãi nhân dịp gì đó, chỉ cần thời tiết thuận lợi, họ đều tiếp đãi khách ở hậu hoa viên.

Hôm nay, trời thanh gió nhẹ, không khí mát mẻ, nên tiệc trà đương nhiên cũng sẽ được tổ chức ở đây như thường lệ.

Trước cửa Hầu phủ rất nhộn nhịp, ngựa xe dập dìu. Từ trên những chiếc xe ngựa ấy bước xuống đều là những quý phu nhân quần là áo lượt, bọn họ đi vào hậu hoa viên theo sự dẫn dắt của a hoàn và quản sự của Hầu phủ.

Có hai quý phu nhân sau khi xuống xe thì chào hỏi nhau xong rồi cùng bước vào.

Một trong hai người đó tầm ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo lụa màu xanh đá, thêu hoa văn chữ Phúc, đeo chuỗi hạt ngọc trai dài, toàn thân được bao bọc bởi vẻ sáng trắng của ngọc trai cười nói với người phụ nữ trẻ hơn, mang vẻ phú quý đẫy đà bên cạnh: “Vương phu nhân, phu nhân nói xem hôm nay có được gặp Tưởng Nhược Lan không?”

Vương phu nhân đưa tay lên che miệng cười cười, mặt đầy vẻ trào phúng: “Nếu là lão phu nhân, ta sẽ giấu thật kĩ nàng dâu mới ấy, không để cô ta xuất hiện trước mặt người khác cho khỏi mất mặt! Lưu phu nhân, phu nhân nói có phải không?”

Lưu phu nhân vừa đi vừa cười, lại thấy a hoàn dẫn đường của Cận gia liền nháy mắt với Lưu phu nhân, ra hiệu cho hai người nói chuyện khẽ tiếng thôi. Ngay sau đó áp sát vào Vương phu nhân, giơ tay lên che miệng, khẽ cười nói: “Năm đó nhà ta mở tiệc ở hoa viên, Tưởng Nhược Lan vừa đến liền làm vỡ cả bộ bát đĩa bằng sứ có hình hoa mai của ta, đã không xin lỗi còn nói những lời khó nghe, khiến ta tức đến nỗi… Nếu không phải vì nể mặt Thái hậu thì ta đã đuổi cô ta ra ngoài rồi! Không ngờ bà la sát này lại vớ được Hầu gia, gả vào Hầu phủ, sau này Hầu phủ chắc náo nhiệt lắm!”

Vương phu nhân hạ giọng vui mừng nói: “Cần gì phải đợi tới sau này, hôm nay chắc sẽ có kịch hay để xem! Lão phu nhân vẫn luôn là người tự cao tự đại, lần này ta phải chờ để xem, bà ta sẽ giải thích về sự vắng mặt của Tưởng Nhược Lan như thế nào?”

“Nếu Tưởng Nhược Lan cầm roi xông ra thì chắc sẽ vui lắm đây!”

“Có khả năng cô ta sẽ làm thế, nghe ngươi nói vậy, ta thật mong chờ được chứng kiến cảnh tượng ấy!”

“Lưu phu nhân, phu nhân lo thiên hạ còn chưa đủ loạn ư?”

“Chẳng có cách nào, cuộc sống quá nhàm chán, chẳng có trò gì vui, sao ta có thể không mong đợi cảnh ấy được chứ?”

“Nói cũng phải!” Vương phu nhân mím môi cười.

Hai người bọn họ đi theo sau a hoàn dẫn đường, xuyên qua một hành lang dài, liền đã tới cửa lớn vào hậu hoa viên.

Đột nhiên Vương phu nhân dừng bước, chỉ về phía một bóng người yểu điệu trước mặt, kinh ngạc nói: “Người kia, không phải Tưởng Nhược Lan ư?”

Lưu phu nhân nhìn theo cánh tay của Vương phu nhân, ngay sau đó bà ta cũng kinh ngạc tới muốn rớt cả cằm xuống.

Nhìn thấy Tưởng Nhược Lan thì chẳng có gì là lạ cả, nhưng nhìn thấy Tưởng Nhược Lan đang đoan trang đón tiếp đáp lễ với khách khứa, thì thế giới này không còn chuyện gì khiến người ta kinh ngạc hơn nữa!

Hai vị phu nhân họ Vương, Lưu kia mở to mắt nhìn Tưởng Nhược Lan chằm chằm, rồi từ từ bước về phía nàng. Tưởng Nhược Lan nhanh chóng thấy họ và cả vẻ mặt vô cùng kinh hãi trên mặt họ nữa.

Tưởng Nhược Nam mỉm cười, nàng không còn thấy lạ trước cảnh này, hôm nay gần như tất cả những phu nhân tới đây đều mang vẻ mặt ấy.

“Vương phu nhân, Lưu phu nhân, mời vào trong ngồi, mẫu thân ta sẽ ra ngay thôi.” Tưởng Nhược Nam vừa nói, vừa ưỡn thẳng lưng, hai tay đặt trước bụng dáng vẻ hết sức đoan trang, tư thế này đã thể hiện rõ được thân phận của nàng.

Vương phu nhân, Lưu phu nhân lập tức như bừng tỉnh lại, giờ Tưởng Nhược Lan trước mặt họ là nhất phẩm Cáo mệnh do đích thân Hoàng thượng sắc phong, luận về lễ nghi thì họ phải hành lễ với nàng trước. Hai người bèn hành lễ với Tưởng Nhược Lan, lòng thầm kinh ngạc, cô ta đã hiểu lễ tiết từ bao giờ thế nhỉ?

Tưởng Nhược Nam đáp lễ hai người bọn họ, động tác không hề có bất kỳ sai sót gì, thậm chí còn toát lên sự nho nhã quý phái, khiến họ đã kinh ngạc lại còn kinh ngạc hơn.

Tưởng Nhược Nam vờ như không thấy sự kinh ngạc đó trên sắc mặt họ mà gọi a hoàn đến đưa họ về chỗ ngồi của mình, sau đó quay ra đón tiếp chào hỏi các vị khách khác.

Trên phần đất trong hoa viên đã được kê những chiếc trà kỉ nhỏ, mỗi nhà đều có những kiểu trà kỉ độc đáo khác nhau, hai mươi mấy vị khách nên chia làm hai hàng trà kỉ, ở giữa là bàn trà chính dành cho chủ nhà. Xung quanh là những khóm hoa đang nở rất tươi tắn rực rỡ, không xa nơi đó chính là một hồ nước trong xanh tĩnh lặng, bên hồ dáng liễu rủ thướt tha, bay bay theo gió, cảnh sắc vô cùng sinh động đẹp đẽ, vừa thưởng trà vừa trò chuyện giữa không gian như thế này, quả là một việc tao nhã khiến con người ta thư thái.

Hai vị Lưu phu nhân và Vương phu nhân được a hoàn đưa về chỗ ngồi, ánh mắt vẫn dính chặt lên người Tưởng Nhược Nam, giống như muốn nhìn thấu nàng. Vị phu nhân ngồi bên cạnh cũng ghé sát sang thì thầm với họ: “Đây thật sự là Tưởng Nhược Lan sao? Sự thay đổi này quả thật quá quỷ dị!”

Lưu phu nhân nghe thấy lời của vị phu nhân đó, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tưởng Nhược Nam, bà ta đáp lại bằng giọng như không thể tin được: “Đúng thế, mới bao lâu chứ, sao như hoàn toàn biến thành người khác vậy?” Đến cảm giác về nàng cũng thay đổi, Tưởng Nhược Lan trước kia bất luận là trong ngôn ngữ cử chỉ hay thần thái khí chất đều tạo cho người đối diện cảm giác nàng là người hoang dã bất kham, bá đạo độc ác, nhưng khi nhìn vào mắt của Tưởng Nhược Lan vừa rồi, bà ta chỉ thấy nó trầm tĩnh như nước, duyên dáng ung dung.

Một người sao có thể thay đổi nhanh như vậy chỉ trong một thời gian ngắn, thật quá đáng ngờ!

Có lẽ đây cũng là cảm nhận chung của tất cả các vị phu nhân có mặt trong buổi tiệc trà.

Trong thời gian này, Vu Thu Nguyệt vẫn luôn đứng cạnh Tưởng Nhược Nam ở một nơi không xa, cô ta gắng sức thể hiện mình xinh đẹp trong sáng như một bông hoa bách hợp, cố gắng dịu dàng thanh thoát, cử chỉ tao nhã, cố gắng hết sức để mỉm cười, trò chuyện với từng người một, hòng mong lưu lại chút ấn tượng trong lòng các vị khách quý này. Nhưng dù cô ta cố gắng thế nào thì sự tập trung của mọi người, tâm tư của mọi người đều tập trung cả vào Tưởng Nhược Nam, khiến cô ta tức giận muốn nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại chẳng biết phải làm sao.

Vương thị bước đến cạnh cô ta nhìn bóng Tưởng Nhược Nam mà căm hận nói: “Nhìn bộ dạng đắc ý của cô ta kìa, những người này cũng thật là, lại bị cô ta hút hồn rồi!”

Vu Thu Nguyệt không nói gì, nhưng nhìn thấy những cử chỉ ứng phó của Tưởng Nhược Nam càng lúc càng thuần thục thì khẽ cười nhạt một tiếng, lòng thầm nghĩ, chẳng đắc ý được bao lâu đâu!

Lúc này, Thái phu nhân cùng Cận Yên Nhiên và một đám a hoàn đi đến, Tưởng Nhược Nam thấy vậy vội vàng mỉm cười bước lại đón, đỡ lấy cánh tay trái của Thái phu nhân, còn bên tay phải đã có Cận Yên Nhiên, Vu Thu Nguyệt đành phải theo sau, làm nền cho họ.

Các vị phu nhân nhìn thấy Thái phu nhân thì đều lần lượt đứng lên chào hỏi, hành lễ vãn bối với bà, Thái phu nhân cười mời họ ngồi xuống.

Thái phu nhân ngồi vào trà kỉ dành cho chủ nhà, Cận Yên Nhiên và Tưởng Nhược Nam ngồi hai bên. Vu Thu Nguyệt ngồi phía sau Tưởng Nhược Nam. Vừa nhìn đã biết đây là vị trí của kẻ mang thân phận thϊếp thất.

Sau khi Thái phu nhân ngồi xuống, bèn cười rồi lên tiếng: “Hôm nay vô cùng cảm tạ mọi người đã nể mặt mà đến chung vui với bà già này!”

Các phu nhân cũng lên tiếng, ý rằng đây là vinh hạnh của họ, họ rất vui khi được đến làm khách ở Hầu phủ, vân vân và vân vân.

Sau lời mào đầu, bắt đầu đi vào chủ đề chính.

Ánh mặt trời đầu hạ không quá oi bức, trong hậu hoa viên cây cối rậm rạp nên khá râm mát, gió thổi hiu hiu, không khí tràn ngập hương thơm, khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái và dễ chịu.

Thái phu nhân nhìn mọi người cười, nói: “Hôm nay, ta mời các vị phu nhân đến phủ, một là muốn các tỷ muội nhân cơ hội này gặp gỡ vui vẻ, hai là muốn giới thiệu tân phu nhân của Hầu phủ chúng ta với các vị…” Nói rồi, quay đầu sang nhìn Tưởng Nhược Nam ngồi bên trái mình, tiếp tục: “Nhược Lan, con hãy chào hỏi các vị phu nhân đi.”

Tưởng Nhược Nam vâng một tiếng rồi hơi nhún mình trước họ, “Nhược Lan bái kiến các vị phu nhân.” Bất luận là về lễ tiết hay tư thế đều rất chính xác, Thái phu nhân mỉm cười, rõ ràng bà rất hài lòng.

Các vị phu nhân mặc dù rất kinh ngạc trước thay đổi của Tưởng Nhược Nam, nhưng vì đang ngồi trước mặt Thái phu nhân nên càng nể mặt bà mà hùa theo tán thưởng, khiến không khí trở nên thân thiện náo nhiệt.

Nhưng trong đám phu nhân này lại có một người vô cùng khó chịu với Tưởng Nhược Nam, bà ta chính là phu nhân của Lưu thái y, người hiện đang đứng đầu thái y viện, là mẫu thân của Lưu Tử Căng - La thị.

Con gái của La thị là Lưu Tử Đồng bị Tưởng Nhược Lan đẩy ngã xuống nước, mặc dù bảo toàn được tính mạng nhưng để lại di chứng, đến nay vẫn chưa thể chữa khỏi, ảnh hưởng tới hôn sự của con gái bà ta. Tưởng Nhược Lan là con gái của Uy vũ tướng quân, lại được Thái hậu o bế, giờ thân là nhất phẩm cáo mệnh, bà ta chỉ là một mệnh phụ ngũ phẩm nên không thể làm gì được nàng. Nhưng giờ lại tận mắt chứng kiến cảnh bà la sát nhờ giả bộ giả tịch mà nhận được những lời tán dương của mọi người, nhớ đến con gái mình vì ả mà không thể xuất hiện trong bất kỳ một cuộc gặp gỡ công khai nào, không sao nén được cơn giận trong lòng.

Trong lúc mọi người đang rì rầm trò chuyện, vui vẻ huyên náo, đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Hôm nay Hầu phu nhân thật khiến ta kinh ngạc, lão thân suýt chút nữa tưởng mình đã nhận nhầm người cơ đấy!”

Không khí náo nhiệt bỗng chốc trầm hẳn xuống, mọi người đồng loạt quay sang nhìn về góc xa kia, chỗ ngồi của La thị - phu nhân quan Thái y đứng đầu Thái y viện, bà ta mặc một chiếc váy dài màu xanh, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.

n oán giữa Lưu Tử Đồng và Tưởng Nhược Lan sớm đã ồn ào tới mức mọi người đều biết, hiện các quý nhân trong Hoàng thành có ai không hay có ai không biết đâu! Ánh mắt của các vị phu nhân không hẹn mà cùng sáng rỡ, có kịch hay xem rồi!

Khi Thái phu nhân mới nghe những lời này, sắc mặt của bà thoáng trầm xuống, thầm nổi giận. Là kẻ nào mà lại không hiểu biết như vậy? Sau nhìn kĩ thấy là La thị thì cơn giận trong lòng bỗng dưng tan biến, bà nhìn Tưởng Nhược Nam bên cạnh mình một cái, khe khẽ thở dài, thần sắc có chút không vui.

Bao nhiêu năm nay vì thân mang bệnh tật mà bà đều phải nhờ đến sự chăm sóc của nhà họ Lưu, vì vậy mỗi lần trong nhà có tiệc, bà luôn cho La thị vào danh sách khách mời của mình. Lần mời khách này bà lại quên hẳn chuyện đã xảy ra…

Nhưng, trước kia người mà Tưởng Nhược Lan đắc tội đâu phải chỉ có một mình La thị chứ? Tránh được lần này, chưa chắc đã tránh được những lần sau? Người con dâu như Nhược Lan, cho dù nàng có cố gắng để thay đổi, nhưng nàng có thể không khiến Hầu phủ mất mặt thật sao?

Thái phu nhân thoáng chau mày.

Vu Thu Nguyệt nhìn thấy ngay biểu hiện của Thái phu nhân, khóe miệng nhếch lên, cười nhạt.

Lời của La thị vừa dứt, thì vị phu nhân ngồi bên cạnh nói tiếp: “Lưu phu nhân nói thế là có ý gì?”

La thị nhìn Tưởng Nhược Nam cười lạnh, đáp: “Các vị thật sự không hiểu ý của lão thân ư?”

Các vị phu nhân đều hiểu ý mím môi cười, Thái phu nhân có lẽ không thể chịu đựng được nữa, bèn bưng ly trà trước mặt lên, dùng nó để che giấu tâm trạng của mình lúc này. Cận Yên Nhiên ngồi bên cạnh bà căm hận nhìn về phía Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam từ lúc nghe xong những lời của La thị, nàng bèn hiểu ngay đây là thử thách lớn đầu tiên mà nàng phải đối mặt từ khi bước chân vào Hầu phủ, nếu không thành công trong việc làm dịu tình hình lúc này, giữ thể diện cho Hầu phủ, chỉ e từ nay về sau, Thái phu nhân sẽ không còn xem trọng nàng nữa, nỗ lực trước đó đổ sông đổ biển hết!

Từ nay về sau nàng sẽ rụt đầu sống trong Hầu phủ để né tránh những lời chế nhạo chê cười của nhân thế, hay đường đường chính chính đứng ra cố gắng khiến mọi người đón nhận mình, đây là thái độ của một con người trước cuộc sống.

Tưởng Nhược Nam tự vấn bản thân không phải là một người thích sự nổi trội, nhưng nàng hy vọng có được sự đón nhận của mọi người, hy vọng nhận được những tình cảm ấm áp, nàng không thích cô độc và cô đơn, vì vậy nàng cần dũng cảm đối mặt với tất cả.

“Nhược Lan hiểu ý của Lưu phu nhân.” Tưởng Nhược Nam đột nhiên lên tiếng, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Thái phu nhân thấp thỏm nhìn nàng, Cận Yên Nhiên thì nói luôn, cô ta hạ giọng tới mức thấp nhất để nói với nàng: “Tẩu tẩu định làm gì hả? Tẩu hãy an phận một chút, hôm nay tẩu khiến Hầu phủ mất mặt thế còn chưa đủ sao?”

Tưởng Nhược Nam nhìn Thái phu nhân, khẽ nói: “Xin mẫu thân hãy tin Nhược Lan một lần.” Nói xong, cũng không đợi Thái phu nhân trả lời, nàng bèn đứng dậy, vòng qua mấy bàn trà kỉ, hướng về vị trí của Lưu phu nhân.

Cận Yên Nhiên sốt sắng, định đứng dậy để kéo Tưởng Nhược Nam lại, Thái phu nhân bèn ngăn cô ta, Cận Yên Nhiên nói: “Mẹ, mẹ định để mặc chị ta gây chuyện thật sao? Ngộ nhỡ chị ta làm bung bét lên thì Hầu phủ chúng ta sẽ trở thành trò cười cho cả Hoàng thành này!”

Thái phu nhân nhìn theo bóng Tưởng Nhược Nam, điềm đạm đáp: “Chi bằng hãy tin con bé một lần.” Vừa rồi ánh mắt của đứa trẻ ấy nhìn bà, có chứa đựng sự kiên quyết không gì lay chuyển được, ánh mắt ấy khiến bà có chút cảm động, bởi vì bà tin, tất cả những gì Nhược Lan làm bây giờ đều là vì Thiệu Khang, nàng nguyện vì Thiệu Khang mà cố gắng, nên bà sẽ cho nàng một cơ hội!

Tưởng Nhược Nam bước từng bước chậm rãi về phía Lưu phu nhân, các vị phu nhân ngồi xung quanh đều mở to mắt nhìn nàng, trong ánh mắt bọn họ có sự chờ đợi, có sự háo hức, họ đều đang đoán xem Tưởng Nhược Lan sẽ làm gì, với tính khí của Tưởng Nhược Lan, chỉ e chuyện sẽ chẳng lành!

La thị thấy Tưởng Nhược Nam bước lại gần bỗng căng thẳng, Tưởng Nhược Lan có tiếng là độc ác, ngộ nhỡ nàng làm gì khiến bà ta bị mất mặt trước bao nhiêu người thế này, thì về sau chẳng phải bà ta sẽ trở thành câu chuyện cười cho bọn họ đem ra bàn tán trong những lúc trà dư tửu hậu hay sao? Bà ta ngồi thẳng người, toàn thân căng thẳng, lòng thầm hạ quyết tâm, nếu ả dám làm gì bà, thì dù phải liều cái mạng già này, bà cũng phải bẩm báo lên Hoàng thượng để đòi lại công bằng cho bản thân!

Tưởng Nhược Nam đi đến trước mặt La thị, La thị căng thẳng nhìn nàng, đầy sự cảnh giác. Các vị phu nhân nắm chặt khăn tay của mình, không cả dám chớp mắt.

Đúng vào lúc mọi người như nín thở chờ đợi ấy, Tưởng Nhược Nam lại cung kính hành lễ với La thị khiến bọn họ phải sững sờ kinh ngạc!

Các vị phu nhân rõ ràng là không còn tin vào mắt mình nữa, cô ta… cô ta lại hành lễ với La thị! La thị hạ nhục cô ta như thế, sao cô ta vẫn hành lễ với bà!

Chuyện này là thế nào?

Các vị phu nhân không được chứng kiến một vở kịch kịch tính như dự liệu, nhưng không những không thất vọng, ngược lại họ càng hứng thú hơn, họ rất muốn biết bà la sát Tưởng Nhược Lan rốt cuộc định làm gì?

“Cô… cô làm gì thế hả?” Cũng giống mọi người, La thị hết sức kinh ngạc, bà ta thậm chí đã chuẩn bị tâm lý nếu có bị đánh, không ngờ đối phương lại làm thế, khiến bà ta nhất thời hỗn loạn.

“Nhược Lan muốn nhận lỗi với phu nhân và Lưu tiểu thư.” Tưởng Nhược Nam nhìn La thị, giọng thành khẩn, “Trước kia Nhược Lan đã làm chuyện có lỗi với lệnh ái, khiến phu nhân đau lòng, Nhược Lan biết sai rồi, hôm nay dù phu nhân muốn đánh muốn mắng Nhược Lan, Nhược Lan cũng không lời oán hận!”

“Cô… cô vừa nói gì?” La thị trợn mắt nhìn nàng, rõ ràng là không tin vào tai mình.

Những phu nhân khác cũng quay sang nhìn nhau, họ đều thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt của đối phương.

“Trước kia Nhược Lan không hiểu chuyện, không hiểu lễ nghi, làm tổn thương Lưu tiểu thư, trong lòng phu nhân chắc chắn rất chán ghét Nhược Lan. Hơn nữa, ta cũng biết không chỉ một mình phu nhân…” Tưởng Nhược Nam chầm chậm quay người, nhìn từng vị phu nhân khác, thành tâm thành ý nói: “Nhược Lan biết, các vị phu nhân có mặt ở đây đều không thích Nhược Lan!” Nàng bước về phía một trà kỉ bên cạnh, nhún mình hành lễ với vị phu nhân ngồi sau trà kỉ ấy, “Ta từng đến phủ của Vương phu nhân, vì thích những khóm hoa cúc mà phu nhân trồng nên mặc dù chưa được sự đồng ý của phu nhân, ta đã nhổ chúng mang về, kết quả không trồng được, mà còn hủy hoại tâm huyết của phu nhân, đối với phu nhân Nhược Lan cảm thấy rất hổ thẹn!”

Vương phu nhân nhận lễ của Tưởng Nhược Nam, bối rối không biết phải làm thế nào.

Tưởng Nhược Nam lại bước thêm vài bước, nhìn một phu nhân khác, hành lễ: “Lưu phu nhân, ta đã đập vỡ bát đĩa bằng sứ mà phu nhân yêu quý nhất, thấy phu nhân buồn, ta còn cười nhạo phu nhân chuyện bé xé ra to, giờ Nhược Lan thành tâm nhận lỗi, hy vọng phu nhân sẽ tha thứ cho sự lỗ mãng của Nhược Lan!”

Lưu phu nhân cười khan hai tiếng: “Chẳng qua chỉ là một cái đĩa… đâu dám nhận đại lễ của phu nhân.” Nhưng trong lòng vô thức cũng nhẹ nhõm hơn.

Tưởng Nhược Nam lại đi đến trước mặt một vị phu nhân khác, cung kính hành lễ: “Nhược Lan không màng tới sự phản đối của Viên phu nhân, cứ đòi đưa con của phu nhân ra ngoài chơi, kết quả hại thằng bé ngã bị thương, nhất định phu nhân rất đau lòng, Nhược Lan thật không biết phải làm thế nào để bù đắp cho những giọt nước mắt của phu nhân.” Nói đến đây, giọng Tưởng Nhược Nam như nghẹn lại.

Viên phu nhân thở dài: “Thực ra chuyện đó chẳng to tát gì, vậy mà phu nhân vẫn còn để trong lòng.”

Tưởng Nhược Nam cứ thế đi đến tạ lỗi với từng người một, thái độ của nàng cung kính, giọng hối lỗi đầy thành khẩn, rất có thành ý, dần dần, khiến các vị phu nhân cũng nhìn nhận khác về nàng. Trước đó họ tới đây với thái độ chờ mong được xem một màn kịch vui, nhưng giờ lại thành cảm động và xót thương. Dù sao những người này tâm tính đều lương thiện, từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của sách thánh hiền, họ tin biết sai mà sửa là chuyện tốt lành, huống hồ giữa họ và Tưởng Nhược Lan cũng chẳng phải là thù sâu oán nặng gì. Giờ nàng thân là nhất phẩm phu nhân còn thành tâm thành ý nhận lỗi với họ, về lý về thể diện họ đều có cả, sao còn có thể so đo với nàng được!

Bên này, Cận Yên Nhiên khẽ nói với Thái phu nhân: “Mẹ, chị ta hành lễ nhận lỗi với những người này, liệu có bị coi là làm mất mặt thể diện của Hầu phủ không?”

Thái phu nhân vỗ vỗ tay con, cười đáp: “Con bé này, nói lời xin lỗi thật lòng chưa bao giờ là một việc mất mặt cả, làm được như vậy tẩu tẩu con nhất định phải rất dũng cảm, đổi lại là con, con có đủ dũng khí để làm vậy không?”

Cận Yên Nhiên nhìn Tưởng Nhược Nam đang đứng ở giữa các trà kỉ bĩu môi: “Con không cần phải xin lỗi nhiều người như thế!” Có điều, nếu đổi lại là cô ta, cô ta có đủ dũng khí để làm thế không? Cận Yên Nhiên nhìn Tưởng Nhược Nam hành lễ với từng người một, lòng bỗng dâng lên cảm giác kính phục.

Sau khi nhận lỗi, tạ lỗi với những người mà nàng đã từng thất lễ xong, nàng lại lớn tiếng nói với mọi người: “Mong các vị phu nhân hãy tin rằng, Nhược Lan thành tâm nhận lỗi với các vị, giờ Nhược Lan rất hối hận, Nhược Lan không dám cầu xin các vị tha thứ, chỉ là hôm nay mẫu thân vì mọi người mà tổ chức tiệc trà, Nhược Lan không muốn chuyện của mình ảnh hưởng tới bữa tiệc trà mẫu thân đã dốc lòng chuẩn bị, mong các vị hãy xem xét tới thành ý của Nhược Lan mà tạm thời vứt bỏ thành kiến trong lòng, toàn tâm toàn ý tận hưởng tất cả sự chu đáo mà mẫu thân đã chuẩn bị cho mọi người, tận hưởng phong cảnh tuyệt đẹp nơi đây, chỉ cần thế thôi là Nhược Lan đã cảm tạ các vị lắm rồi!”

Các vị phu nhân cười cười, có hai vị phu nhân đi đến đứng cạnh Tưởng Nhược Nam, cầm tay nàng cười nói: “Xem phu nhân nói gì kìa, chuyện đã qua chúng tôi cũng quên lâu rồi, phu nhân không cần nhắc lại nữa! Kể ra thì, chúng tôi đều rất nể phục Thái phu nhân đấy!” Nói xong, một vị phu nhân trong số đó quay đầu lại cười với Thái phu nhân: “Thái phu nhân, tôi nhất định sẽ phải tới đây để học hỏi kinh nghiệm từ người, chỉ trong thời gian ngắn ngủi người có thể mài giũa một viên đá thô trở thành viên ngọc đẹp, riêng điểm này thôi cũng đủ để chúng tôi kính phục bội phần! Mọi người nói có phải vậy không nào?”

Những phu nhân khác lập tức phụ họa theo: “Đúng thế đúng thế, Thái phu nhân cũng phải truyền kinh nghiệm cho chúng tôi nữa!”

“Con gái tôi cũng rất bướng bỉnh, hay là gửi thẳng tới chỗ Thái phu nhân để bà rèn luyện giúp một phen!”

Thái phu nhân được mọi người khen ngợi lòng rất vui, cười đáp: “Nói thế thì chẳng phải ta đã trở thành ma ma ‘đào tạo’ rồi sao?”

Mọi người cùng cười nghiêng ngả, không khí bỗng trở nên vui vẻ ôn hòa.

Đúng lúc này, một giọng nữ sắc nhọn vang lên!