Chương 33
Thấy Bạt Thác Vô Nhược chủ động mà nhiệt tình, trong mắt Hoàng Phủ Duật, thập phần mê người.Hắn nhất nhất cởi xuống y phục trên người y, da thịt trắng nõn hơi nhợt nhạt hiện ra trước mắt.
“Da của ngươi…… Hảo trắng.” Hắn cúi xuống, trên làn da ấn xuống vô số hồng ngân, trằn trọc lưu luyến, từng đạo dấu vết nổi lên khắp nơi.
“Bởi vì ── ta sắp chết a……”
Há mồm cắn một chút, “Thời điểm loại này, đừng nói những lời này, phá hủy hưng trí.”
“Thật có lỗi……”
Trước mắt hai mạt điểm đỏ thập phần ngon miệng, Hoàng Phủ Duật đưa lưỡi liếʍ một chút, rồi sau đó đem môi chụp lên, tăng thêm lực đạo mυ'ŧ lấy, người dưới thân run rẩy, bàn tay sờ lấy đỉnh đầu của hắn, muốn đẩy ra, rồi lại nhanh nắm chặt lấy .
Qua lại liếʍ lộng hai điểm đỏ ửng, lưu lại trong chốc lát, hắn rời xuống phía rốn, bên ngoài đảo quanh vài vòng, lộng ướt.
“Hoàng Phủ Duật…… Duật…… Đừng lộng nữa, Aha…… Trực tiếp, trực tiếp tiến vào……”
“Trực tiếp đi vào, ngươi sẽ đau .”
“Không quan hệ, cho dù đau…… Cũng đáng, ta muốn cảm nhận được sự tồn tại của ngươi, mau vào……” Y lên tiếng thúc giục.
“Ngươi a, thật sự là một người kỳ lạ.” Hắn đi xuống sờ soạng, cầm lên nam căn thoáng nhếch lên, cao thấp vuốt ve, một tay kia lần đến phía sau, trên cúc huyệt nhắm chặt nhẹ nhàng xoa nắn, đến khi xung quanh đã thả lỏng bớt, một đầu ngón tay lúc này mới chậm rãi sáp nhập.
“Ân……”
Y điều chỉnh hô hấp, hơi hơi ngâm khẽ.
Đằng trước du͙© vọиɠ sớm đã ngẩng cao, còn bị Hoàng Phủ Duật liên tục tiến công, chống đỡ không nổi, nhanh chóng tiết ra.
“Thực mau, tích thật lâu?”
Hoàng Phủ Duật thanh âm cười mỉa, làm cho y khốn quẫn đỏ mặt.
“Từ hai tháng trước cùng ngươi…… Sau đó, cũng không có…… Không có……” Y quẫn bách đến nói không ra lời, hai tay che đi gương mặt.
“Kia thật đã lâu rồi.” Ngón tay dính chất lỏng tham nhập trong cơ thể y, tiến nhanh vào hậu huyệt khép chặt, quá trình lúc này mới thuận lợi một chút, sau khi đẩy sâu, hắn rút ra, sáp nhập, vòng đi vòng lại lặp lại động tác này.
Lộng một hồi lâu, mới duỗi thân tiến vào ngón thứ hai.
Hắn không muốn lộng đau Bạt Thác Vô Nhược, nhớ đến vài lần trước kia, đều đem y tra tấn quá mức, lần này, để cho hắn ôn nhu đối đãi với y đi, coi như thành tâm hồi đáp tình yêu mà Bạt Thác Vô Nhược dành cho hắn.
“Còn được không?”
“…… Có thể.”
Xác định y đã có thể thừa nhận, hắn lại tham nhập thêm một ngón tay, ba đầu ngón tay ở trong cơ thể y qua lại ra vào.
Bỗng nhiên đang lúc ấy, thân thể Bạt Thác Vô Nhược rung động.
“A……”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Không, không có việc gì……” Mặt của y lại đỏ lên, bàn tay đang che gương mặt di chuyển xuống phía thân dưới.
Hoàng Phủ Duật tò mò cúi đầu, hai tay Bạt Thác Vô Nhược che lại chỗ giữa hai chân, hắn đẩy ra, địa phương mới vừa rồi phát tiết, hiện giờ lại cao cao đĩnh đĩnh, sinh khí bừng bừng.
“Không, không nên nhìn……”
“Thực thoải mái?”
Y xấu hổ đến không dám nói lời nào, cũng không dám nhìn về phía Hoàng Phủ Duật, bắt giữ một góc chăn bông che lấy gương mặt.
“Hay là……”
Tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì, ngón tay ở trong cơ thể sờ soạng tìm kiếm, qua lại trạc lộng, chỉ một lúc, hắn đã tìm được chỗ kia, ngón tay tăng thêm lực đạo, nhiều lần kí©ɧ ŧɧí©ɧ .
Bạt Thác Vô Nhược lại bắt đầu liên tiếp phát run, địa phương giữa hai chân đang lúc sung huyết lại thêm trướng to lên.
“Nguyên lai…… Nam nhân cũng có thể đạt đến kɧoáı ©ảʍ……” Hoàng Phủ Duật
ngữ khí có chút kinh ngạc.
Rút ngón tay ra, hắn đem bộ vị đã sớm gắng gượng để trên huyệt khẩu, kéo góc chăn đang che khuôn mặt Bạt Thác Vô Nhược xuống, “Ta muốn đi vào.”
Y cắn môi dưới, nhẹ nhàng gật đầu.
Thong thả đẩy vào, phía đầu muốn không vào được, nội bích cực nóng gắt gao bao vây, đây là chính là địa phương đã làm Hoàng Phủ Duật mất hồn.
Rốt cuộc cũng đẩy vào, Bạt Thác Vô Nhược mi nhíu chặt, biểu tình nhìn lại có chút thống khổ, ngay cả bộ vị ban đầu cao thẳng cũng trở nên hư nhuyễn.
Hoàng Phủ Duật không chuyển động, nhịn xuống du͙© vọиɠ, lòng bàn tay dày rộng chụp lên nam căn của Bạt Thác Vô Nhược, vỗ về chơi đùa.
Đột nhiên đang lúc ấy, nước mắt xuôi theo gương mặt Bạt Thác Vô Nhược chảy xuống, hắn nhìn thấy, khẽ thở dài một hơi, đầu ngón tay lau đi nước mắt.
“Rất đau?”
Y lắc đầu, “Không phải đau…… Ta rất vui vẻ, ngươi hôm nay…… Đặc biệt không giống, thật ôn nhu……”
“Đối với ngươi hảo ngươi cũng khóc, quái nhân.”
“Ta sợ, sợ hết thảy đều là ảo giác, tỉnh mộng, sẽ không còn như vậy.”
“Ngu ngốc.”
Lại làm cho Bạt Thác Vô Nhược phát tiết một hồi, du͙© vọиɠ chôn sâu trong cơ thể y lúc này mới bắt đầu co rút.
Hắn nghiêng người hôn lên đôi môi cánh hoa, lại tham nhập, triền miên.
====
Hây yo, không còn gì để nói ^^