Chương 16
Xe ngựa chạy rất nhanh trên đường, hai gã lam sam nam tử đánh xe ngựa không dám chậm trễ, roi trong tay nhiều lần đánh trên lưng ngựa.Trong thùng xe một gã thiếu niên ngồi dựa lưng vào xe, nhắm mắt dưỡng thần, mà một thanh niên khác nằm ở nhuyễn *** trong xe, thân xe liên tiếp lay động, hắn vẫn ngủ sâu, không thấy dấu hiệu tỉnh lại.
Xe ngựa vẫn như cũ tiếp tục chạy băng băng ra khỏi cửa thành, lao thẳng đến một nơi hoang vu bình dã.
Bỗng nhiên thiếu niên bên trong xe chậm rãi mở mắt ra.
Không sai biệt lắm.
Thanh niên nguyên bản ngủ an ổn ngón tay động vài cá,i giây lát thanh âm rất nhỏ từ môi hắn phát ra, hắn trở mình chậm rãi mở mắt.
Thiếu niên thấy vậy mỉm cười “Ngươi tỉnh lại ?”
“Ta. . . . . .” Mở miệng, phát hiện yết hầu khô rát, một ly nước trong xuất hiện ở trước mặt hắn, thanh niên không nghi ngờ bưng lấy uống một hơi, cảm giác như hạn lâu gặp mưa rào, hắn uống hết, thẳng đến giọt nước cuối cùng mới buông cái chén.
“Cám ơn.”
“Cảm giác như thế nào?”
“Đầu óc. . . . . . Có điểm hồn độn.” Hắn ngồi xếp bằng ở nhuyễn ***, vỗ đầu.
” Ngươi ăn vào dược kia, đầu óc không rõ ràng lắm là bình thường”.
Dược?
Bỗng nhiên tất cả sự tình toàn bộ dũng mãnh tràn vào trong óc, hắn vẻ mặt khẩn trương đứng lên “Chúng ta đã ra khỏi hoàng cung sao? Phụ vương đâu? Hắn….” Bạt Thác Vô Nhược cũng không biết chính mình muốn nói cái gì, vừa nghĩ đến phụ vương có thể vì cái chết của y thương tâm, ngực y liền không tự chủ được trở đau.
Nhất định rất khó chấp nhận. . . . . Phụ vương sẽ vì y mà rơi lệ. Y thật sự là một đứa con chẳng ra gì.
Bạt Thác Vô Nhược cúi đầu, rất khó chịu.
Ngày đó Hoàng Phủ Duật bên tai y nói một kế hoạch.
” Cho tới bây giờ ngươi muốn sống chỉ có một biện pháp đó chính là trá tử”
“Trá tử?”
“Đối, trá tử. Ta sẽ nghĩ biện pháp đưa tới mê li dược. Sinh nhật ngươi chỉ cần ăn vào mê li dược sau đó giả vờ chết đi”.
Mê ly dược. Bạt Thác Vô Nhược biết dược này, nó sẽ làm người ăn vào tạm thời đình chỉ hô hấp hơn năm ngày, năm ngày sau không nên uống bất kỳ dược gì khác tự nhiên có thể tỉnh lại.
Sinh nhật ngày ấy, y ăn vào mê ly dược trước như kế hoạch đã bàn, mới vừa uống xong rượu, đột nhiên y cảm thấy một trận huyễn huyễn, lập tức không có ý thức.
Cho nên chuyện tình sau khi y ngất, y hoàn toàn không biết.
“Ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều”
Bạt Thác Vô Nhược nhợt nhạt ngăn một mạt cười khổ “Hoàng Phủ Duật, chúng ta làm như vậy. . . . . . Rốt cuộc đúng hay không?”
“Ngươi cho rằng thế nào?” Hắn hỏi lại.
“Ta không biết. . . . . . Ta cảm thấy được chính mình hình như thật ích kỷ . . . . . . Một lòng thầm lo cho tánh mạng mình mà xem nhẹ tâm tình người khác. . . . . . Rất ích kỷ . . . . . .” y thống khổ vò đầu mình.
“Mỗi người đều ích kỷ, cũng không phải chỉ có ngươi.”
Hoàng Phủ Duật thờ ơ mà nhìn y, trong lòng cười nhạo y phản ứng quá mức.
Bạt Thác Vô Nhược người này tâm tính thật sự là làm cho Hoàng Phủ Duật khó có thể biết rõ, bất quá là trá cầu mạng sống thôi có cần tự trách thành như vậy không?
“Ngươi hối hận?”
Y lắc đầu, “Không phải hối hận, chính là bên này” y sờ lên ngực “Rất đau, rất đau. . . . . . Đau đến ta thở không nổi.”
Bọn họ giả chết như vậy là đúng hay không?
Y dỡ xuống thân phận thái tử đi theo Hoàng Phủ Duật rời đi Huyền Vũ quốc. Có lẽ y thực sự đã chạy thoát khỏi ma chưởng của Minh Tân vương, nhưng kế tiếp thì sao chứ? Người kế tiếp chuẩn bị kế thừa vương vị có phải hay không cũng sẽ bị gϊếŧ hại?
Chỉ một thoáng trong đầu hiện lên gương mặt quen thuộc, tiểu tử kia luôn thích cau có. Một năm không gặp không biết hắn có hảo không?
Tin tức về cái chết của y sau khi truyền ra, ngôi vị hoàng đế này là hắn phải tiếp nhận đi?
Hy vọng. . . . . . Hắn có thể bình an vô sự, tránh được một kiếp này.
Suy nghĩ ở trong đầu xoay vòng vòng, tảng đá lớn đặt ở trong lòng càng nặng trĩu, cuối cùng Bạt Thác Vô Nhược đành phải ở trong lòng trấn an chính mình, cho dù tự trách thì như thế nào? Vẫn như cũ không thể thay đổi sự thật đã định, một khi đã như vậy, chi bằng nghĩ thoáng một chút.
Ý niệm trong đầu vừa nghĩ như thế tâm tình bế tắc quả nhiên thoải mái hơn.
Nay đã theo người này, cuộc sống của y sẽ không bị hoàng cung Huyền Vũ quốc giới hạn, mà là…
Y quay đầu, nhìn Hoàng Phủ Duật một cái, vội vàng lại quay đầu lại.
Hít sâu một hơi, làm dịu trái tim đang đập loạn.
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Quay về hoàng cung Viêm Di quốc.”
Hắn rời đi hơn một tháng, cũng không biết Viêm Di quốc có hay không gặp chuyện không may? Hoàng Phủ Duật nhất thời có chút lo lắng, nhớ tới phụ hoàng ốm đau trên giường, tâm trầm xuống dưới, nỗi nhớ nhà lại tăng lên.
“Kia. . . . . . Ta cũng vậy sao ?”
“Ngươi không muốn?”
Bạt Thác Vô Nhược vội vàng xua tay “Không, không có, chính là có quái dị nói không ra. . . . . .”
“Không có ai dám nói gì cả, ngươi là khách quý của ta, người trong cung sẽ thực tâm đối đãi ngươi, ngươi muốn ở bao lâu thì ở bao lâu”.
Bạt Thác Vô Nhược lộ ra tươi cười, “. . . . . . Cám ơn.”
Y vén màn lên, xe ngựa trên đường quê chạy như bay, y hít sâu một hơi.
Cuộc sống mới sắp diễn ra.
Bạt Thác Vô Nhược mang điểm chờ mong, mang điểm hưng phấn.
Y hồn nhiên không biết, nghênh đón y đều không phải là khoái hoạt mà là nước mắt vĩnh vô chỉ tẫn ( vĩnh viễn không chấm dứt).
===
Bắt đầu những ngày tháng đau khổ của pé Nhược rồi. Một phút mặc niệm nào ^^