Tô viên ngoại thầm nghĩ, phỏng chừng thiên hạ cũng chỉ có một mình hắn gả nữ nhân lại rỗi việc đến như vậy. Từ lúc đưa ra thỏa thuận cùng hai người lạ mặt, hắn liền tiến hành giao ước đem mộ cha mình bới lên để lấy thứ họ cần, cũng nghe họ nói qua đến đúng giờ người sẽ được đưa tới, cái gì cũng không cần chuẩn bị. Cứ như vậy, nhà cũng không cần trang hoàng, đồ đạc cũng không cần sắm sửa, họa chăng cũng chỉ treo vài chữ hỷ đỏ để che mắt người ngoài. Người ngoài không biết còn tưởng rằng hắn keo kiệt nhưng thật ra mà nói đối với bản thân hắn, dù hắn có bản tính như thế nào cũng là người làm cha, có người cha nào lại đi tính toán với nhi tử? Nếu là thật sự gả nữ nhi của mình, hắn kỳ thật cũng sẽ rất cao hứng mà trút hầu bao. Nhưng hiện tại, người còn chưa thấy mặt mày ngắn dài ra sao, hắn biết rút ngân lượng đi đâu?
Càng gần ngày hôn lễ, hắn càng trở nên lo lắng, đi đi lại lại không yên. Nhưng giờ phút cận kề này đây, hắn lại trở nên vô cùng an tĩnh. Hắn cũng không thể lý giải nổi tâm trạng của mình. Có lẽ khi không còn sự chọn lựa nào khác, mọi lo lắng đều chỉ còn là một khoảng lặng, cũng có thể là sự buông xuôi. Hắn chỉ ngồi đó và chờ đợi...
Đã đến giờ lành, hắn đứng dậy đi ra cổng, nếu thật sự tân nương không đến, phải có người thông tri cho đoàn người đón tân nương một tiếng. Hắn lững thững đi ra ngoài, tâm trạng tựa như trên mây. Đi được nữa đường, hắn giật mình nhìn lại. Trong sân từ bao giờ đã xuất hiện hai con người, một mặc hỷ bào đỏ chói, đầu đội khăn đỏ, không thể sai đó chính là tân nương. Còn một người thanh y xinh đẹp cũng không lầm đâu được chính là một trong hai vị nam tử cùng hắn giao ước. Tâm hắn như dây đàn được nới lỏng, lập tức tiến đến:
- Tốt! Tốt! Đến là tốt! Cuối cùng cũng đến rồi!
Còn đang định vồ lấy tay tân nương để biểu thị sự hưng phấn, liền bị chặn lại.
- Thứ chúng ta cần! - Mạc Tư Kỳ giọng lạnh tanh.
- Đây, đây, thứ các vị cần đang ở đây. – Tô viên ngoại vội vàng đem hòn đá màu xám đưa cho Mạc Tư Kỳ.
Tư Kỳ nhận lấy đưa đến phía dưới khăn hỷ, nhận được sự đồng ý, hắn liền thu vào túi.
Lúc này, người rước dâu cũng đã đến trước cửa, bọn họ bước ra ngoài, theo phong tục của Hiên Viên Quốc, tân nương tử sẽ được cha hoặc huynh trưởng cõng ra kiệu hoa, người đó không ai khác ngoài Mạc Tư Kỳ.
Đoàn rước dâu, kiệu hoa rực rỡ tám kiệu phu, tỳ nữ, bà mai, còn có binh lính tháp tùng, khôi giáp sáng chói, cưỡi ngựa uy nghiêm. Một hôn lễ khiến người người choáng ngợp, nhà nhà ganh tỵ. Đoàn người khởi hành, pháo đốt vang trời, giống trống khua kèn, rộn ràng náo nhiệt. Nhưng... kỳ lạ thay, bất kỳ ai trông thấy đều rõ ràng có một loại cảm giác bất đồng với khung cảnh, bởi chính những người trong cuộc, có ai vui mừng đâu.
...
Người ta đều nghĩ, đệ nhất cao thủ toàn thân sắc đá, nhẹ như lông ngỗng, tâm tựa mặt hồ, tĩnh lặng như nước, cốt cách tiên nhân. Và đó tất cả chỉ là người ta suy nghĩ, còn trên thực tế, cái vị thiên hạ đệ nhất võ công Tư Đồ Ngạo đang bận làm tân nương ngồi trong kiệu thì hoàn toàn mang đến một khái niệm khác. Kẻ lười biếng này rất thích ngủ, mà khi ngủ thì ngủ đến thật thư thái, ngủ đến rối tinh rối mù.
Mạc Tư Kỳ đi ngay bên cạnh kiệu hoa, chốc chốc lại liếc mắt vào bên trong kiệu, một cảm giác thật là hết nói nổi với nàng. Hắn còn không biết thói xấu này của nàng hay sao? Còn không phải đã liệu tính trước nên mới không cần thiết để nàng trang điểm, không vấn tóc rườm rà, chẳng cài trâm phượng, cũng còn may là đội khăn đỏ chứ nếu là ở Đông Li Quốc, khi tới nơi, tân lang vừa vén màn còn không bị đức hạnh của nàng dọa cho tháo chạy? Hắn thầm nghĩ mà trộn cười, nàng quả thật vô cùng đáng yêu.
Kiệu hoa dừng lại, Tư Đồ Ngạo bị Mạc Tư Kỳ đánh thức, đang lề mề chỉnh trang hỷ phục, chùi chùi ngọt nước bên khóe miệng, còn đang chưa kịp định hình liền nghe có điểm không đúng. Không phải là Hiên Viên Vô Song hắn giả tàn tật hay sao, còn không nghe tiếng xe đẩy của hắn, tiếng bước chân và cỗ hơi thở đang tiến đến gần không ai khác chính là tên thuộc hạ thân tín bên cạnh hắn:
"Tháo! Từ khi nào một tên thuộc hạ cỏn con lại có quyền hạn vén rèm của ta?"
Mà bên ngoài, đại thần đương triều đã tề tựu đông đủ trước cửa Nhậm vương phủ, đương kim Hoàng thượng đích thân ngự giá, kẻ nào dám không đến?
Y lệnh, Hắc Giao sẽ có nhiệm vụ đá kiệu hoa và rước tân nương thay cho Vương gia bán thân bất toại. Kỳ thực hắn cũng chẳng coi trọng hôn lễ này, nhưng nhận loại trọng trách này làm lòng hắn cũng rối loạn. Kiệu hoa vừa dừng lại, hắn liền đi tới, tay còn chưa vươn ra, rèm hoa bỗng dưng đã rơi ra.
Thật quá sơ suất. Mọi người lặng thinh, Hắc Giao bối rối, hắn ta nhỏ giọng:
- Vương phi, mời người.
Tư Đồ Ngạo như không nghe thấy.
- Vương phi, mời người. - Hắc Giao lớn tiếng hơn một chút, tay cũng chìa ra theo.
Tư Đồ Ngạo vẫn nguyên vị.
Mọi người căng thẳng: "Vị tổ tông này muốn cái gì đây a, còn chưa bước qua cửa đã lấy làm kiêu ngạo hay sao? Hay là nghe những tin đồn về Nhậm vương gia nên hiện tại muốn thoái lui? Ở đây còn có Hoàng thượng, nàng ta còn dám chần chừ!"
Đến lúc này Chu Phúc cũng thấy không hay, hắn liền hô lớn:
- Đã đến giờ lành, cho mời tân nương vào đại sảnh để làm lễ bái đường!
Mọi người vẫn hướng đăm đăm vào cỗ kiệu, Tư Đồ Ngạo lần này bộ dáng chuẩn bị ngồi dậy, lại trở về vị trí cũ... Toàn trường sôi sục:
- Tân nương rốt cuộc là muốn như thế nào đây?
Hoàng đế Hiên Viên Vô Thương ngồi trên cao đường lấy làm thú vị, còn có kẻ gan to như vậy, dám trước mặt hắn cùng toàn bộ đại thần Hiên Viên Quốc làm trò. Hắn liếc mắt sang Hiên Viên Vô Song, mặt của Hoàng đệ vẫn vô cảm như nước, bộ dạng: "Là ngươi bảo ta thành thân, không liên hệ tới ta", Hoàng đế thật không còn lời nào để nói, rồi tự dưng có một động lực vô hình làm hắn đứng dậy, đích thân ngự giá đến trước mặt nàng.
- Hoàng đệ bất tiện, Trẫm đích thân đón nàng vào cửa Vương phủ.
Tất thảy kinh ngạc.
- Hoàng thượng, người chính là bà mai hay sao? – Tư Đồ Ngạo giọng nói lanh lảnh, ngây thơ, đáng yêu.
Mạc Tư Kỳ một bên trố mắt, đây đâu phải giọng nói của nàng, đích thị là giở trò đây rồi.
- Đệ muội là có ý gì? – Hoàng thượng
- Cha Tô dặn Viên Mãn, khi tới nơi thì nhất định phải ngồi đợi, tân lang tới đá kiệu hoa, không thì phải nghe tiếng bà mai mới được phép xuống. - Giọng nói trong veo như nước, thật rất đáng yêu, nghe vô cùng thích tai.
- Tất cả đều không cần, Trẫm đích thân đón Đệ muội. - Hồ li Hiên Viên Vô Thương còn không biết hắn sáng suốt một đời, đây là lần đầu tiên bị người khác lừa gạt tình cảm, chỉ cảm thấy nàng thật ngây thơ, hồn nhiên.
- A! Cha Tô nói Hoàng thượng là nhất, Hoàng thượng nói gì cũng đều phải nghe. Hoàng thượng ơi, vậy phiền ngài đá kiệu hoa giúp tướng công của ta nhé! À, nhớ đá nhè nhẹ thôi, sẽ bị đau chân lắm đó!
Mọi người trố mắt: còn dám yêu cầu Hoàng thượng. Nhậm vương gia là người đầu tiên, vậy người tiếp theo chính là nàng rồi, đây gọi là "phu xướng phụ tùy". Nhưng mà, Vương phi họ Tô này quả thật là nữ nhân trong sáng.
Mỗ hoàng đế ma xui quỷ khiến lại làm theo lời nàng, còn thật cao hứng.
Một bái, bái thiên địa.
Hai bái, bái cao đường.
Ba bái, bái với lang quân.
Trái tim nàng giây phút này đập lệch nhịp, có một dòng nước ấm chảy vào lòng nàng. Dưới khăn hỷ đỏ, gương mặt nàng thoáng hiện nét hạnh phúc khó tả...
...
Tư Đồ Ngạo nhiều lần tự nghĩ có phải nàng sinh ra một lần nữa lại trở nên quá thông minh hay chỉ đơn thuần là vì nàng sống quá lâu nên hóa lão làng rồi hay không? Những gì nàng nghĩ trên thực tế cứ y như vậy mà diễn ra, chắc một ngày nào đó thất nghiệp cũng có thể đi làm thầy tướng số chẳng hạn...
Nàng thiết nghĩ cái tên "mặt lạnh" kia đời nào coi trọng cuộc hôn phối này thì nhất định chẳng bao giờ hắn thèm đá động tới nàng và sự thật đúng là như vậy! Nếu mà là một cô nương nào khác không chừng nàng ta đợi chờ tới khi da mồi tóc bạc cũng đừng mong nhìn thấy mặt tướng công nhà mình.
Rồi bỗng nhiên, Tư Đồ Ngạo thấy mình thật quá thiên liêng, ngay từ đầu mà nghe lời Mạc Tư Kỳ mang một cô gái tới làm thế thân thì chẳng phải gϊếŧ chết một con người rồi hay sao? Tính ra "xây bảy tháp phù đồ" không khó như người ta vẫn nghĩ.
Một ngày cứ như mọi ngày, tất cả những gì Tư Đồ Ngạo cần làm trong ngày là thức giấc, dùng bữa, đi dạo và đi ngủ. Qua ngày thứ hai, Tư Đồ Ngạo cảm thấy rất lý thú vì cái sự lặp đi lặp lại một cách chuẩn xác cuộc sống sinh hoạt của những người nơi này, nó chẳng khác nào một cỗ máy vận hành từ một hệ thống đã được lập trình sẵn. Cứ đúng giờ đó sẽ y như rằng gặp những sự vật đó, những con người đó, làm những công việc y như vậy đó! Tính từ lúc nàng rời khỏi thế giới hiện đại thì rõ ràng con người vẫn còn chưa có cách biến một con rô-bốt thành ra con người nhưng mà để đạt được cảnh giới biến con người thành những con rô-bốt thì Tư Đồ Ngạo đã mở rộng tầm mắt.
Qua thêm vài ngày, Tư Đồ Ngạo thậm chí thử nhắm mắt vẫn thể nhận thấy những việc diễn ra xung quanh như thế nào. Hứng thú ban đầu bay đâu mất tiêu, tự dưng nàng cảm thấy nơi này thật quỷ dị, cứ sống mãi kiểu này rõ ràng là không còn biết đến thời gian, không biết đến thứ gì khác, có khi quên cả bản thân mình còn bị ép đến điên loạn.
Lần đầu tiên trong đời nàng thấy sợ! Cái tên mặt lạnh Vô Song quả thật quá quỷ quyệt, là hắn thử thách tính kiên nhẫn của nàng!
- Mặc kệ! Cứ để cho hắn đắc chí một lần, lão nương tới tìm hắn nói chuyện!