Công Ngọc

Chương 20

Mặt mày Ngụy Dịch vô cùng lãnh đạm, chẳng thèm để tâm: “An đại nhân cẩn thận chút cũng không sao, canh trẫm ban cho cũng phải thử độc.”

An Bảo Khánh nghe xong, trái lại có mấy phần do dự.

Bên này lời còn chưa dứt, một bóng trắng chợt lóe lên lướt qua ánh mắt An Bảo Khánh, chỉ thấy một cây chủy thủ bay từ trong tay áo cung tỳ đưa canh kia ra, cắm thẳng vào tim Tào Nại.

Mọi người trong bữa tiệc biến sắc, chỉ trong nháy mắt, Tào Nại đã chết rồi.

Lâm Kinh Phác cứng người, trơ mắt nhìn Tào Nại ngã xuống trước mặt mình. Y che ngực, nhất thời cảm thấy có chút thở không ra hơi.

“Nguy rồi! Mau bắt hầu gái này lại cho ta!”

An Bảo Khánh vô cùng ngạc nhiên, đâu còn quan tâm tới việc thử độc, tức giận hất đổ chén canh trong tay, đứng trên bàn khàn cả giọng: “Rốt cuộc là kẻ nào dám phá hỏng kế sách của ta!”

Cung tỳ kia nhanh chóng rút dao ra, lùi về sau mấy bước, đi tới trước bàn Lâm Kinh Phác.

Nàng quay đầu nhìn về phía Lâm Kinh Phác, trong mắt cũng chẳng có sợ hãi, dưới vẻ chết lặng là con ngươi chẳng còn chút tàn tro ánh sáng nào.

Lâm Kinh Phác đã quá quen thuộc với ánh mắt ấy…

Nàng không nói gì, sau một khắc bèn cắt cổ tự sát trước mặt y.

Lâm Kinh Phác không nhìn thấy nàng ngã xuống thế nào. Trong nháy mắt ấy, có một người đứng ra, thay y chặn lại.

Máu từ cổ họng phun thẳng lên long bào.

Đèn đuốc sáng rực bao lấy khí tức xơ xác trong cung, ai cũng cảm thấy không khỏe.

Đêm giao thừa, An Bảo Khánh và thủ hạ của gã chỉ có thể quỳ gối ngoài Diễn Khánh điện nghe pháo ngày Tết. Tào Nại chết dưới sự trông giữ của gã, không chỉ không thể dụ được tung tích của ngọc tỷ từ miệng Lâm Kinh Phác mà còn kinh động tới thiên la địa võng trong thành Nghiệp Kinh, phá hỏng manh mối. Đây chính là nhi tử của Tào Vấn Thanh.

Hình Bộ thất trách, theo lý mà nói, gã còn phải lấy đầu tạ tội.

Đêm lạnh, mưa nhỏ rơi xuống tí tách. Yến Hồng quay về Tướng phủ đổi một thân xiêm y nhẹ nhàng, suốt đêm cưỡi ngựa vào cung, thấy đám người này còn đang quỳ trước Diễn Khánh điện.

Yến Hồng không nhìn An Bảo Khánh, nói với thái giám giữ cửa rằng muốn dẫn người vào điện gặp vua.

An Bảo Khánh xối mưa, la hét về phía trước: “Yến tướng! Là hạ quan hành sự bất lực, khẩn cầu Yến tướng phải nói rõ với Hoàng Thượng, việc này chắc chắn là do dư nghiệt Lâm Ân gây nên! Bọn họ dám gϊếŧ Tào Nại, đây là muốn vứt xe hộ tướng!”

Đêm đã khuya, gã không thấy rõ mặt Yến Hồng.

“Ngươi nói dư nghiệt tự gϊếŧ người của mình. Chứng cớ đâu?”

An Bảo Khánh động gối giữa nơi đất trũng: “Cung tỳ kia đã chết, chỉ cần…”

Tiếng mưa rơi lớn dần, cũng che đi giọng nói của gã.

Vai Yến Hồng dính nước mưa, ông ta phủi nhẹ một cái, nói: “Muốn lập công là chuyện tốt, bao năm nay ngươi cũng vì ta mà làm không ít công lao. Bổn tướng cũng biết ngươi khó xử, nhưng ngươi phải hiểu, tránh hiềm nghi mới là việc quan trọng. Bởi sự cố hôm nay của ngươi, bổn tướng không thể không lui một bước. Án này Hoàng Thượng đã thân chỉ Hình Bộ và những người khác tới điều tra, để bổn tướng tự mình giám sát. Ngươi không cần nhúng tay vào, cũng không phải quỳ nữa.”

Lục Bộ chưa bao giờ thiếu những người muốn trèo cao, Hình Bộ cũng vậy.

Những năm gần đây, quan chức dưới tay An Bảo Khánh gần như đều am hiểu một đạo lý: Muốn trèo lên cao, chỉ cần nghĩ tất cả các biện pháp giày xéo dư nghiệt Lâm Ân dưới chân, đây còn là bước đường không tồi chút nào, đường làm quan cũng thênh thang rộng mở.

An Bảo Khánh nghe vụ án vẫn thuộc quyền quản lý của Hình Bộ, thầm thở phào nhẹ nhõm, lại thấy người đi theo phía sau Yến Hồng đợi vào gặp vua, thoáng kinh ngạc: “Người được Hoàng Thượng thân chỉ tra án là hắn?”

Thiếu niên lang phía sau Yến Hồng như quan ngọc, một bước vượt mây cao, nghiêm chỉnh cúi đầu về phía hắn: “Thượng thư đại nhân, chính là hạ quan.”

“Thần Ninh Vi Quân, tham kiến Hoàng Thượng.”

Ngụy Dịch phẩy tay không vào không khí, liếc mắt nhìn, nhàn tản hỏi: “Ngươi chính là Ninh Vi Quân? Đảm nhiệm chức quan gì, hiện nay hưởng mấy phần bổng lộc?”

“Bẩm Hoàng Thượng, thần là phó lại ty Hình Bộ, lương tháng tứ thạch.”

Ngụy Dịch gật đầu, lại hỏi: “Tứ thạch đủ để chi tiêu trong nhà sao?”

“Bẩm Hoàng Thượng, cha mẹ quá cố, nhân số trong nhà đơn bạc, chỉ còn chị cả chưa gả, tứ thạch đã là đủ rồi.”

Thấy Ngụy Dịch còn muốn hỏi tiếp, Yến Hồng ngồi bên cạnh lạnh lùng đánh gãy câu chuyện phiếm của hai người: “Hoàng Thượng, An Bảo Khánh còn đang quỳ bên ngoài.”

“Trẫm cũng không trách tội gã, quỳ làm cái gì. Đi thông báo cho An lão tiên sinh nhanh chóng nhấc kiệu tới đây đón nhi tử về đi.”

“Dạ.”

Ninh Vi Quân thấy Hoàng Thượng không hỏi việc tư nữa, cũng nghiêm túc báo cáo công sự: “Thần vâng lệnh tra án, đã suốt đêm giám sát cung tỳ vãng lai, bắt giữ những người đáng nghi, trước khi báo cáo với Hoàng Thượng cũng đã thẩm vấn kỹ càng. Cung tỳ ám sát tên Lưu Nga, năm nay hai mươi bảy tuổi, là người Nghiệp Kinh, gia thế coi như sạch sẽ, điều tra cũng không được đầu mối nào. Nàng bị bán vào trong cung từ tân triều, bây giờ đã là chủ sự Vạn Tường điện. Khi ám sát, Lưu Nga dùng đao hoa mai, chất liệu tầm thường không có gì lạ, có thể mua được ở bất cứ cửa hàng rèn sắt nào của Nghiệp Kinh. Chủ sự cấp bậc này có muốn sai cung nữ xuất cung thu mua dao găm phòng thân, cũng không phải việc gì khó.”