Hoa Dại Trong Nước Mắt

Chương 1: Mau Chạy Đi

"Nhị Ca! Nhị Ca! Không xong rồi..." - Một tên đàn em hốt hoảng chạy vào với gương mặt lo lắng.

Trạch Dương lúc này ngước lên nhìn trong tay vẫn còn cầm điếu thuốc đang hút:

"Nói mau chuyện gì mà ngươi hốt hoảng vậy?"

Đàn em liền lo lắng nói: "Đại ca và chị dâu xảy ra chuyện rồi, vinh thự bị thiêu đốt rồi còn, tiểu thư vẫn chưa thấy tung tích nữa."

Trạch Dương mặt tái nhợt nghe tin vậy đứng lên và chạy ra khỏi biệt thự và nói:

"Mau gọi tất cả anh em tập hợp nhanh lên!"

"Dạ."

Trạch Dương bước ra xe và cầm điện thoại gọi cho anh mình và chị dâu không ai bắt máy anh liền lo lắng, và kêu tên đàn em phóng xe nhanh hơn đến đó.

Khi anh đến nơi nơi đây đã trở thành đống tro tàn chẳng thấy ai, linh cảm mách bảo anh chuyện chẳng lành.

Anh chị của Trạch Dương đã gặp phải chuyện gì rồi, anh phái người đều tra và tìm kiếm cô cháu gái nhỏ của mình.

Khi trời đã tối Trạch Dương nghe tin đàn em đã kiếm được tiểu thư về nhà, cô bé được giấu ngoài bìa rừng trong một cái noi nhỏ và đang khát sữa.

Anh liền sai người đi chăm sóc cho Tiệp Chân cô cháu gái mới vừa tròn chín tháng tuổi của mình.

"Đã nghe tin tức họ ở đâu chưa?" - Trạch Dương lo lắng hỏi đàn em thân cận, chỉ thấy anh ta lắc đầu.

Làm Trạch Dương nổi điên lên nắm cổ áo kéo lại gần và hét lên.

"Lũ vô dụng! Có tìm người cũng không xong thì làm được trò chống gì nữa."

Lúc này cách cửa mở toạc ra là Ngụy Lâm người đàn em thân cận giàu sinh ra tử với anh trai mình bước vào cơ thể đầy máu và thở hỗn loạn.

Trạch Dương lo lắng chạy lại đỡ anh vào lòng và hỏi.

"Anh Ngụy! Anh sao vậy? Có chuyện gì vậy anh, anh của em đâu? Chị dâu cô ấy đâu rồi? Sao chỉ còn đứa trẻ này thôi vậy!"

Ngụy Lâm run rẩy hét lên: "Mau chạy đi! Kẻ thù chúng ta...! Băng đảng Outlaws nó đang tới đây để gϊếŧ em và tiểu thư! Mau đi đi, anh sẽ cản chân chúng."

Trạch Dương chưa hiểu chuyện gì, đã bị Ngụy Lâm đẩy đi anh lo lắng chạy vào phòng bế đứa trẻ vào vòng tay, và đeo đai để cố định vào mặc áo khoác.

Bên trong chưa những khẩu súng đã có đạn sẵn sàng để chiến đấu.

Anh phân chia đàn em ra bố trí nhưng anh chưa chuẩn bị đã bị băng nhóm Outlaws hạ gục một số tên đàn em của mình từ lâu.

Anh không thể bỏ Ngụy Lâm được, anh xoay lại đỡ Ngụy Lâm và bỏ chạy.

"Em cứu anh làm chi Trạch Dương? Mau mau rời đi đi, đừng lo cho anh." - Giọng nói Ngụy Lâm đầy yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng gồng mình để bước đi.

"Em không thể bỏ anh được, chúng ta như anh em một nhà. Em không bỏ anh được, có chết cùng chết có đi cùng đi." - Trạch Dương vẫn kiên quyết không bỏ lại Ngụy Lâm.

Hai người rời lên xe nhưng chưa đi bao xa bánh xe đã bị bắn thủng vào anh lảo đảo và tông vào góc cây bên đường.

Ngụy Lâm đã chuẩn bị súng, Trạch Dương cũng không kém cạnh.

Không đợi họ bước xuống xe tiếng súng rum trời đã nổ lên, bắng thủng kính xe với những mạnh vụn bắn tung tóe khắp nơi.

Sau một lát ngưng súng Trạch Dương cầm lựu đạn khối ném vào phía sung quanh, Ngụy Lâm tay thiện xạ ngồi dậy bắn không chừa tên vào.

Trạch Dương đỡ ngụy Lâm ra khỏi xe vào chạy vào trong rừng và lẫn trốn, do sức không đủ để đấu lại bọn này.

Họ chỉ ném bom đạn vào tụ chúng.

Khi chạy ra phía ngoài rừng là biên giới nơi cấm địa của một băng đảng khác, họ chỉ liều mình vào nơi đó mà thôi.

Quay lại sẽ chết, tiến vào lãnh thổ khác cũng chết.

Thà tiến chứ không lùi.

Phút giây sắp lao qua bên đó Trạch Dương đã bị bắn trúng vào chân làm anh loạn choạng ngã ra đất và tay vẫn ôm chặt lấy đưa bé không buông.

Anh thở hỗn hển và cầm khẩu súng lên và bắn trúng vài tên do quá đông không địch lại bằng.

Ngụy Lâm đỡ Trạch Dương và chạy tiếp.

Chưa chạy bao xa đã bị bắn thêm vào chân nữa làm anh ngã quỵ xuống đất và đau đớn gào lên, máu không ngừng phun trào ra.

Ngụy Lâm cũng bị bắn vào cánh tay phải của mình.

Và rớt khẩu súng ra.

Bọn băng nhóm Outlaws đã bao vây họ và cười nhạo.

"Xưa nay tao chưa thấy mày phải bỏ chạy như vậy đó Trạch Dương à! Ngông cuồng như mày giờ đây lại phải chết dưới tay tao, là vinh dự cho mày lắm đấy." - Tên đó đứng đó và cười khinh bỉ và nhìn Trạch Dương.

Trạch Dương nghiến răng tức giận không nói thành lời.

Anh ôm đưa bé thật chặt vào lòng và tim đập thình thịch.

Tên đó lại nói tiếp: "Chơi đùa nãy giờ đủ rồi! Mafia đứng đầu Tứ Xuyên như anh mày, lại chết bi thảm đến vậy.

Và người tiếp theo chính là mày Trạch Dương đời này của mày kết thúc là vừa."

Khi hắn ta vừa cầm khẩu súng và chuẩn bị nhấm bắn vào Trạch Dương anh biết kiếp này chắc phải bỏ mạng tại nơi đây rồi, chỉ đáng tiếc cô cháu gái mình, chưa kịp lớn lên mà đã phải chuẩn bị về lại cát bụi nữa rồi.