Ác Quỷ Mỹ Nhân Ngư Bên Rạn San Hô

Chương 28

[ Ngày 05.08.2024]

-------------------

Bác sĩ Abel đột nhiên lắc đầu lia lịa, muốn xua đi hình ảnh con quái vật khổng lồ nằm sấp nhìn vào đĩa ăn, ông ta vội vàng hỏi: “Vậy chúng ta nên làm gì đây?”

“Đương nhiên là vứt hết vật tế dính máu ra ngoài! Nếu thần Biển lấy đi vật tế đó thì nó sẽ tiếp tục ngủ.” John ấn lòng bàn tay xuống bàn, quả quyết nói.

Không có gì để ăn, ra khỏi giường làm gì nữa!

Trận mưa lớn sắp làm ngập toàn bộ thị trấn, nước ngập đến thắt lưng.

Hai người đang lê bước qua vùng nước đọng.

“Nhà thị trưởng ở ngay phía trước.” Bác sĩ Abel vừa lớn tiếng nói vừa ấn chặt cổ áo mưa.

Gió thổi mạnh, mưa tạt vào mặt, lúc nói chuyện có ảo giác như đang chết đuối.

Bác sĩ Abel bị sặc mấy cái liền, khó nhọc leo lên mái hiên cao hơn, chưa kịp nghĩ ra cách nào thì John đã khéo léo cạy mở cửa sổ nhảy vào nhà.

Bác sĩ: “…”

Đây có thể là kỹ năng của thám tử nhỉ!

Ngôi nhà này có tổng cộng hai tầng, vì tầng một đã bị nước ngập nên dù tầng hai tạm thời chưa bị ngập cũng đã bị ngấm cái ẩm ướt và lạnh lẽo, gió mạnh khiến đồ đạc trong nhà lăn khắp nơi.

John đợi bác sĩ bò vào, rồi đóng ngay cửa sổ lại.

“Vật tế thần Biển mà cậu nói là gì? Thị trưởng và gia đình ông ta đã biến mất, chúng tôi không tìm thấy bất kỳ manh mối nào, chẳng biết còn ai khác trong thị trấn có tham gia buôn lậu không nữa.” Bác sĩ bật đèn pin soi sáng căn phòng.

John kiểm tra xung quanh một lượt, rồi mắt anh dừng lại ở chai rượu trong tủ.

Bác sĩ lau nước mưa trên mặt và tóc, sau đó cũng để ý đến tủ rượu sang trọng, kinh ngạc bước tới nhìn.

“Giá của những chai rượu này đủ để mua một con tàu.”

John quay người đi xuống cầu thang, lội qua nước và mò mẫm, sau đó dường như bật lên một thứ gì đó, làm nước chảy ồ ạt vào một căn phòng bí mật.

“Đèn pin!” John xòe tay ở phía dưới ra hiệu cho bác sĩ ném dụng cụ chiếu sáng xuống.

Bác sĩ Abel nổi lòng tò mò, tự mình mò mẫm xuống.

Ánh sáng yếu ớt chiếu vào căn phòng tối, ánh vàng tỏa sáng lấp lánh.

“Đây, đây là…”

“Vàng ròng.”

Một đống vàng thỏi và đồng vàng đặt trên bàn trong phòng bí mật.

John cũng tìm thấy một chiếc két sắt lớn bên tường. Lần này, Abel chủ động đưa ống nghe ra, không cần anh phải nhắc nhở.

Sau khi mở két, bên trong chứa đầy tiền mặt, tiền giấy, chứng khoán, chủ yếu là bảng Anh và đồng franc.

Bác sĩ Abel kinh ngạc choáng váng, bắt đầu tự hỏi liệu mình có thực sự sống ở thị trấn này hay không. Người dân địa phương hiếm khi nói chuyện riêng tư, khi đi trên đường nhìn thấy người khác cư xử kỳ lạ, họ sẽ không tò mò hỏi thăm hay điều tra cái gì, thậm chí còn cố ý không chào hỏi. Cảm giác xa cách này khiến bác sĩ Abel lúc này cảm thấy rất vô cùng phức tạp.

“Đây là sổ sách kế toán, ông đưa cho cảnh sát trưởng Alson đi.”

“Hở? Chúng ta không đến phá án chứ?” Bác sĩ ôm sổ kế toán, cẩn thận không để nó bị ướt.

John lắc đầu: “Không, chúng ta đến đây để tìm hàng giấu trong nhà thị trưởng, loại hàng tạm giữ trong tay chờ bán giá cao. Nếu tôi đoán đúng thì đó là những thùng dầu cá voi đã tinh chế rồi…”

John đột ngột quay lại, chiếu đèn pin về phía cửa.

Một bóng người lặng lẽ đứng đó.

Bác sĩ sợ đến nỗi suýt vấp phải cầu thang, lòng nghĩ Johnson thực sự là một hồn ma.

“Anh đã tìm thấy nơi này.” Johnson cởi mũ ra, vẻ mặt cuối cùng cũng thay đổi, dường như y rất ngạc nhiên.

“Ngài theo dõi chúng tôi.”

Johnson bình tĩnh trả lời: “Không, ta đang đợi một điều tra viên tìm kiếm manh mối, ta biết quá ít về thị trấn Đá Ngầm Đen, cũng không biết vật tế thu hút Gymir được giấu ở đâu, mấy ngày nay ta đã đi khắp thị trấn, cũng đã đến ngôi nhà này, nhưng…”

“Nhưng ngài không có phát hiện ra khóa bí mật, cũng không hiểu thiết kế của nó.” John khẳng định.

Johnson không tức giận, còn thẳng thắn nói: “Ta thật sự không hiểu những thứ này, ai tìm được vật tế không quan trọng, quan trọng là con đường rời khỏi thị trấn Đá Ngầm Đen.”