Ác Quỷ Mỹ Nhân Ngư Bên Rạn San Hô

Chương 30

[ Ngày 06.08.2024]

------------

Ngay cả huyền bí học cũng đề cao tính logic, đó là điều tốt. Thám tử sợ nhất là những kẻ điên gϊếŧ người bừa bãi, John sợ hành vi của thần Biển là phi logic. Lỡ như thần Biển tự nhiên nổi cơn, sau khi nuốt hết vật tế vẫn chưa hài lòng, trực tiếp quét sạch toàn bộ thị trấn Đá Ngầm Đen thì sao?

“Nếu tôi đoán không lầm, thị trưởng sẽ giấu hàng buôn lậu trong những nhà kho bỏ hoang, còn những thứ đắt tiền thì cất trong phòng bí mật hoặc dưới hầm nhà ông ta.” John vào lại phòng bí mật, tìm tòi một cách cẩn thận.

“Ta đã đến tầng hầm của ngôi nhà này, không có những thứ đó.”

Johnson vừa nói xong liền nghe thấy tiếng máy móc lạch cạch, John mở bức tường cạnh phòng bí mật.

Johnson trầm mặc trong nửa phút, sau đó hỏi: “Làm sao phát hiện ra được?”

“Diện tích căn nhà không phù hợp với diện tích thực được sử dụng, tầng hai dài hơn dưới này một đoạn, nghĩa là khu vực bị ẩn giấu, cho nên trong phòng bí mật này nhất định phải có một cánh cửa thứ hai.” John phát hiện đèn pin đã bị ngâm nước, không thể sử dụng được, nên anh đành phải mò mẫm di chuyển một thùng hàng ra ngoài trong bóng tối.

Đây là loại thùng phuy kín, bên ngoài còn bọc một lớp giấy dầu, rất chắc chắn. Qua ánh sáng yếu ớt bên ngoài ngôi nhà, John nhìn thấy vết máu khô trên chiếc hộp. Rõ ràng nguồn gốc lô hàng này không “sạch”.

John định tìm thứ gì đó để cạy mở thùng ra kiểm tra thì bị Johnson ngăn lại.

“Là dầu cá voi , ta nghe thấy được.”

John: “…”

Không phải bình thường thì nói là “ngửi thấy” sao? Dù thật ra thì cũng chẳng thể ngửi được, vì dầu cá voi được đóng gói trong lọ kín, bảo quản tốt, cái mũi nào có thể ngửi được?

Nhưng nói “nghe thấy”, cái này…

Cảm giác rùng rợn trong cơn ác mộng lại ập đến. Những tiếng rêи ɾỉ đau đớn đó giống như những tiếng kêu phát ra từ sâu dưới lòng đất, lặp đi lặp lại, vang vọng không ngừng.

John lắc đầu, cố thoát khỏi ảo giác thính giác.

Cố lên, chỉ cần rời khỏi thị trấn Đá Ngầm Đen thì mọi vận rủi sẽ tan biến!

“Chuyển tất cả những thứ này ra ngoài?”

John đếm số thùng, tổng cộng có bảy thùng. Nước bên ngoài sâu đến nỗi việc dời đống hàng này từ đây tới bến tàu trở thành là một nhiệm vụ bất khả thi.

Lúc này, Johnson đứng ở cửa rốt cục cũng hành động, dường như y vẫy tay một cái, một chiếc thuyền nhỏ đột nhiên nổi lên từ mặt nước. Một chiếc thuyền được đóng thô sơ. Nó được làm từ ván gỗ và đồ nội thất cũ, có hình dạng hơi kỳ lạ.

“Nếu không muốn phát điên, ta đề nghị anh đừng nghiên cứu làm sao để những thứ này hợp lại thành một chiếc thuyền mà không bị vỡ vụn.” Johnson kịp thời nhắc nhở.

Giọng điệu của y nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng luôn khiến người nghe tê cả da đầu.

Kiểu người có thể toát ra “mùi nguy hiểm” từ khoảng cách rất xa như thế này, nếu gặp trên đường phố Luân Đôn, có lẽ John sẽ đút tay vào túi, siết chặt lấy súng và đi đường vòng thật xa.

Một kẻ nguy hiểm đủ để khiến bạn sẵn sàng nhường ra cả con đường, và trèo lên mái nhà để trốn tránh.

John không hiểu tại sao những người như mục sư Cornell lại gọi thứ kiến

thức mô tả và nghiên cứu những sự tồn tại này là “huyền bí học”, không phải nên gọi “nguy hiểm học” hay “sinh tồn học” sao?

John giữ im lặng, chuyển hàng.

Trên thuyền chất bảy thùng hàng, chiếc thuyền kỳ quái hơi chìm xuống, nhưng vẫn vững vàng nổi trên mặt nước.

“Đưa chúng ra bờ biển bằng thuyền, chúng sẽ tự động trôi đến Đá ngầm quái quỷ, hãy nhớ phải là trước khi trăng bạc mọc lên lần nữa. Anh cũng có thể không đi, để người khác thế chỗ, nhưng dù có trốn đi đâu cũng vô ích, một khi đàn tế đóng lại, tất cả mọi người sẽ bị thần Biển theo dõi.”

Johnson nói xong liền biến mất.

John: “…” Bị thần Biển theo dõi là gì? Nghe có vẻ không được ổn lắm.

Tất nhiên John không muốn mạo hiểm, nhưng ở đây chẳng có ai khác cả.

Bác sĩ vẫn còn hôn mê, cảnh sát trưởng Alson không tin anh chút nào, hơn nữa bây giờ quay lại tìm cảnh sát trưởng và chủ quán rượu thì rất mất thời gian.

Trước khi vầng trăng bạc lại mọc lên, chiếc thuyền chở vật tế nhuốm máu này phải được đẩy xuống biển. Chắc là để qua mặt thần Biển, cho nó nằm đó ăn vật tế, sau đó thấy trong đàn tế không còn gì đáng ăn, nên không thèm dậy nữa.

John tìm thấy một cây gậy cricket, dùng nó làm mái chèo để chèo thuyền về phía bờ biển.

John đến khu vực gần bến tàu thì phát hiện nơi đó đã bị ngập hoàn toàn, chỉ còn nóc nhà nhô lên khỏi mặt nước như những tảng đá ngầm.

Càng đi xa, màu nước càng trở nên kỳ lạ. Không có cát bùn đυ.c ngầu, mà có màu xanh lam đậm, thăm thẳm và êm đềm.

John đang định nhảy khỏi thuyền thì bất ngờ cảm thấy con thuyền quái dị rung chuyển dữ dội và biến mất không dấu vết, bỏ lại anh và đống thùng dưới nước.

John nhìn quanh, quả nhiên đã tìm thấy một chiếc thuyền đánh cá ở vị trí ban đầu là bến tàu. Mấy cái thùng nổi trong nước, không quá khó để di chuyển. Và John mơ hồ cảm thấy có một lực nào đó kéo đống thùng về phía biển, xem ra Johnson không hề nói dối anh, vật tế sẽ bị thần Biển kéo đi.