Ác Quỷ Mỹ Nhân Ngư Bên Rạn San Hô

Chương 22

[Ngày 05.08.2024]

---------

John không thể nghe rõ những giọng nói này đang nói gì, anh chỉ có thể nghe thấy nỗi đau vô tận ẩn chứa trong đó. Ý thức của anh bị cuốn vào, trong đầu chỉ còn lại nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất. Anh chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ vô nghĩa.

Cảm xúc sợ hãi và đau đớn này mạnh mẽ vô cùng, dường như nó có thể xóa sạch bộ não con người ngay lập tức.

Cho đến khi một cơn ớn lạnh làm John cứng người.

Cơn ác mộng rút đi như thủy triều.

John tỉnh dậy vì lạnh. Anh phát hiện trên mặt và tay có một tầng sương trắng, chân bị mắc kẹt trong vũng nước đóng băng, gần như không thể rút ra được.

Johnson đứng cạnh lan can, cầm một chiếc dù màu đen. Những hạt mưa dày và tán dù che phủ, hoàn toàn không nhìn thấy được khuôn mặt của y.

Đây không phải là nhà thờ, John thấy mình đang đứng trên bệ cầu tàu. Cách đó không xa là biển, sóng biển nối tiếp nhau xô vào bờ. Trước mặt John có mấy người, họ trông rất giống John, chân họ bị đông cứng và không thể di chuyển.

John đếm thử thì thấy hai hành khách của tàu Gió Tây đều ở đó, thuyền trưởng và thủy thủ đều biến mất, cả nữ tu cũng vậy. Bác sĩ Abel cuộn tròn người, bị đông cứng trong vũng nước gần anh nhất.

Dường như bọn họ bị ánh trăng ảnh hưởng, tất cả đều rơi vào ác mộng, sau đó đờ đẫn đi về phía biển, và Johnson lại cứu bọn họ.

“…”

John liếc nhìn Johnson với vẻ mặt phức tạp. Lý trí nói cho John biết, anh không thể nói chuyện với người này, càng tiếp xúc nhiều, anh sẽ càng nguy hiểm. Nhưng có quá nhiều bí ẩn, lại có quá ít thông tin và manh mối.

“Tại sao?”

John đột nhiên lên tiếng, anh không hiểu tại sao Johnson lại muốn cứu người? Mà y chỉ cứu được anh và bác sĩ Abel, những người khác thì sao?

Johnson nhận thấy John đang nói chuyện với mình, y hơi nâng dù lên, để lộ đôi mắt xanh lam nhạt.

“Vật tế sẽ tăng sức mạnh của nó, giúp nó thức tỉnh.”

“Vật tế?” Đồng tử của John co lại.

Cho nên không phải là cứu người, chỉ là không muốn “góp sức cho giặc”. Nhưng vẫn còn một vài người mất tích ở đây.

“Họ bị mê hoặc quá sâu, không cứu được nữa.” Johnson tựa hồ chú ý tới thắc mắc của John, bèn chủ động giải thích: “Tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân, ta nhìn thấy anh đang tìm kiếm.”

John vô thức ôm chặt lấy cuốn bút ký trong túi.

Johnson phớt lờ ánh mắt cảnh giác của John, vẻ mặt ung dung, bình tĩnh như thể đang nói về thời tiết: “Đêm qua, sức mạnh của nó bao trùm toàn bộ thị trấn Đá Ngầm Đen, sau đó sẽ ngày càng mạnh lên. Dưới ảnh hưởng của sức mạnh này, người dân trong trấn sẽ dần rơi vào ác mộng, rồi lần lượt bước xuống biển. Bây giờ không ai có thể rời khỏi thị trấn Đá Ngầm Đen.”

“Nó là ai?”

“Là thần Biển mà người dân thị trấn Đá Ngầm Đen hay nói đến, Đá ngầm quái quỷ.”

Thái độ của Johnson rất tốt, hỏi gì trả lời nấy. Chính thái độ này càng khiến John cảnh giác hơn.

“Không ai có thể rời khỏi… kể cả ngài?” John đột nhiên ném ra một câu hỏi sắc bén.

“Kể cả ta.” Vẻ mặt của Johnson không thay đổi.

John chưa bao giờ gặp khó khăn khi phân tích biểu cảm của một người như lúc này, theo lý mà nói, động tác theo thói quen và sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt sẽ bộc lộ suy nghĩ bên trong của một người, nhưng Johnson không có những biểu cảm dư thừa nào.

Lúc này, bác sĩ cũng tỉnh dậy, ông ta hét lên một tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của John.

Khi John hoàn hồn, anh thấy Johnson đang cầm dù rời đi.

“Khoan đã!”

Trong đầu John vẫn còn rất nhiều câu hỏi.

Nhưng Johnson không hề quay đầu lại, y giống như một bóng ma, lặng lẽ biến mất vào bóng tối của những ngôi nhà bên đường.

“…Tôi chết chưa?” Bác sĩ Abel sợ hãi ôm đầu, hắt hơi vì lạnh.

“Người chết không thể hắt hơi.”

“Đủ rồi, cậu John, tôi không thể chịu nổi sự hài hước của người Anh các cậu đâu.” Bác sĩ Abel vùng vẫy một cách khó khăn, cuối cùng vẫn phải chờ John đá vỡ lớp băng rồi đến giúp, bác sĩ mới thoát được khỏi vũng nước đóng băng.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chúng ta bị Siren mê hoặc rồi sao?” Bác sĩ sợ hãi hỏi.

“Đúng vậy.” John nhớ lại cơn ác mộng đó, vừa hỏi về giấc mơ của bác sĩ vừa cứu những người khác.

Quả nhiên, bác sĩ Abel cũng nhìn thấy nước biển đỏ, Đá ngầm quái quỷ, và những âm thanh than khóc kinh hoàng.

“Chuyện là…”

“Sao cơ?” John ngẩng đầu lên.

Bác sĩ Abel có vẻ khó xử, sau đó ấp a ấp úng nói: “Tôi không nghĩ đó là ác mộng, là săn cá voi!”

John vô cùng kinh ngạc. Anh biết về cái này, mặc dù truyền thống săn bắt cá voi có từ rất sớm và cũng rất xa xưa, nhưng trong khoảng một trăm năm trở lại đây, con người mới săn bắt cá voi một cách điên cuồng.

John chưa bao giờ tận mắt chứng kiến cảnh săn bắt cá voi, nên khi bước vào cơn ác mộng, anh cũng không nghĩ tới điều đó.

Bác sĩ Abel nói một cách khó khăn: “Trước đây tôi cũng tò mò về truyền thuyết thần Biển của thị trấn Đá Ngầm Đen, từng tìm đọc tài liệu về nó. Tôi được biết, trước khi bị nước biển nhấn chìm, thị trấn Đá Ngầm Đen trở nên thịnh vượng và sầm uất nhờ nghề săn bắt cá voi, ban đầu ngư dân ở đây chỉ săn cá voi trong vịnh, sau này các đội tàu châu Âu đến chiêu mộ số lượng lớn thủy thủ, giao dịch mỡ và thịt của cá voi. Một trận mưa lớn và lũ lụt xảy ra bảy mươi năm trước đã nhấn chìm một nửa thị trấn, gϊếŧ chết nhiều người, cảng biển tốt đẹp ban đầu đã không còn, tàu thuyền không thể cập bến, thị trấn Đá Ngầm Đen không bao giờ săn được cá voi nữa. Thế nên tôi luôn cho rằng huyền thoại thần Biển là lời đồn thổi do cha ông chúng tôi lan truyền vì sợ thiên tai…”

“Vật tế.” John chợt lên tiếng.

Bác sĩ Abel sửng sốt một lúc, rồi nhận ra John đã lấy bút ký của mục sư già ra, lật thật nhanh, cuối cùng dừng lại ở một trang có ghi chú thị trấn Đá Ngầm Đen.

“Máu và cái chết sẽ đánh thức những thứ đang ngủ yên. Chúng được gọi là thần vào thời cổ đại. Chúng ta không nên tàn sát trên biển, ít nhất là không được tiến hành ở cùng một nơi. Thần sẽ tưởng đó là vật hiến tế do con người dâng lên, rồi xuất hiện và nuốt chửng tất cả những vật tế dính máu.”