Ác Quỷ Mỹ Nhân Ngư Bên Rạn San Hô

Chương 17

[ Ngày 04.08.2024]

-------

Bên đó, bác sĩ Abel vẫn chưa nhận ra vấn đề, ông ta tiếp tục hỏi: “Vậy ngài đến thị trấn Đá Ngầm Đen là để…”

“Đến thăm mục sư Cornell.”

“Hả?”

Bác sĩ thầm nghĩ, sao lại là mục sư Cornell nữa. Đầu tiên là một thám tử, sau đó là một người dường như có địa vị rất cao. Chuyện này có liên quan đến quá khứ của mục sư già không?

Bởi vì bác sĩ Abel không tin vào giả thuyết con tàu ma và ác quỷ xâm chiếm nhà thờ, nên ông ta không ngờ rằng Johnson đã “gặp” mục sư già rồi. Ông ta tiếc nuối nói rằng mục sư Cornell đã già, hôm nay đột nhiên đổ bệnh nên có thể không tiếp khách được.

John: “…”

Mục sư già giằng ra khỏi dây trói, chẳng biết đã chạy đi đâu. Lão còn sống hay không thì khó nói.

Bác sĩ Abel bắt chuyện một cách tích cực, chắc hẳn là vì ông ta tưởng Johnson là một quý tộc có tước vị, hoặc một thương nhân quyền lực. Gặp được một người như vậy bị mắc kẹt ở thị trấn Đá Ngầm Đen tất nhiên cũng giống như tìm được cọng rơm cứu mạng, ai cũng sẽ tưởng rằng người kia sẽ có người hầu ứng cứu bên ngoài, biết đâu sẽ có cách rời khỏi thị trấn Đá Ngầm Đen.

Ý tưởng hay, nhưng sai đối tượng. Con tàu ma kia không đời nào được sử dụng làm phương tiện trốn thoát.

John nghiến răng ôm đầu lại, không, anh hoàn toàn không thể nhớ được con tàu đó, nếu không đầu anh sẽ đau đến nỗi tưởng như sắp vỡ ra.

“…thị trấn Đá Ngầm Đen không có khách sạn, mấy ngày nay ngài ở nhà thị trưởng à?” Bác sĩ Abel kiên trì hỏi tiếp.

“Không phải.”

Lần này Johnson chỉ nói một từ, rồi ngừng nói, đi về phía John.

John thấy da đầu tê hết cả đi. Anh vô thức muốn tránh né, nhưng trong đầu anh biết rằng nếu kẻ bí ẩn trước mặt này muốn tìm người thì chạy cũng vô ích.

Johnson nhấc vành mũ lên, vì đây là phép lịch sự, rồi đọc chính xác cái tên John viết trên vali của mình ở tàu Gió Tây:

“Chúng ta từng gặp mặt, John Doe.”

“Ủa?” Bác sĩ Abel lần đầu tiên nghe thấy tên đầy đủ của John, trông ông ta như thể vừa nghe nhầm điều gì đó.

Johnson nhạy bén quay sang nhìn ông ta.

Bác sĩ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, bất giác rùng mình, rồi ánh mắt ông ta rơi trên quần áo của Johnson, phát hiện mưa không để lại dấu vết gì trên đó.

“Tôi nói rồi, cứ gọi tôi là John, bác sĩ Johnson.” John nở một nụ cười giả tạo, cố tình nhấn mạnh cách phát âm tên của mình.

Bác sĩ Abel đang suy nghĩ loại vải nào có khả năng chống thấm nước tốt như vậy thì nghe thấy lời của John, ông ta vô thức ngẩng đầu lên, mừng rỡ nói: “Thì ra ngài cũng là một bác sĩ… A!”

Vẻ mặt mừng rỡ lập tức cứng đờ, Abel nhớ ra mình đã nghe thấy cái tên “Johnson” ở đâu. Có thể tên chỉ là trùng hợp, nhưng một Johnson đang muốn đến thăm mục sư Cornell… vậy thì…

Tiếng hét của bác sĩ Abel đã thu hút sự chú ý của những người bên cạnh.

Chủ quán rượu nghi hoặc hỏi: “Các người làm sao đấy? Từ nãy tới giờ toàn nói mấy câu kỳ lạ, bác sĩ Abel còn chạy vào rừng để nói chuyện với một cây thông?”

Đồng tử của John co lại, anh nhìn Johnson mặt mày vô cảm, rồi nhìn sang chủ quán rượu bên cạnh.

Không ai khác có thể nhìn thấy Johnson à?

Không đúng! Trước đó, khi Johnson cứu người dân thị trấn, y còn thúc giục mọi người rời đi càng sớm càng tốt, cảnh sát trưởng Alson đã hỏi y là ai.

John ngay lập tức tìm kiếm cảnh sát trưởng Alson trong đám đông.

Bác sĩ Abel giờ mới sợ hãi thật sự, ông ta run rẩy đưa tay ra, chỉ vào Johnson.

“Có chuyện gì thế?” Cảnh sát trưởng Alson sải bước tới, phớt lờ sự hiện diện của Johnson.

Johnson rõ ràng đang đứng đó, cảnh sát trưởng Alson đi vòng quanh y, nhưng ông ta lại tưởng mình vẫn đang đi trên một đường thẳng.

Bác sĩ Abel trông có vẻ kinh hoàng.

“Cảnh sát trưởng, chúng tôi nhìn thấy một người lạ.” John nói bằng giọng khô khốc.

“Cậu là người lạ duy nhất ở đây!”

Cảnh sát trưởng Alson rất không vui, tai họa xảy ra quá đột ngột, mặc dù không có người chết, nhưng tất cả mọi người đều bị mắc kẹt ở đây, không thể tiến lên hay rút lui. Có người đã đề nghị quay trở lại thị trấn, nhưng thị trưởng không đồng ý, còn có người kiên quyết nói thần Biển tỉnh dậy rồi. Tất cả đang cãi cọ ồn ào, rồi đột nhiên tiếng hét của bác sĩ Abel vang lên khiến mọi người giật mình, còn tưởng rằng có một con quái vật nào đó xuất hiện.

Chủ quán rượu tiến tới hòa giải: “Có thể bác sĩ căng thẳng quá, mọi người đều rất mệt rồi, mưa càng lúc càng nặng hạt, nhanh đưa ra quyết định thôi!”

Cảnh sát trưởng Alson đầy vẻ hung dữ nhìn John.

John không bỏ cuộc, hỏi: “Khi tiếng hát bắt đầu, có người đã cứu mọi người. Cảnh sát trưởng Alson thực sự không thể nhớ được sao?”

Cảnh sát trưởng cau mày, sau đó tựa hồ có chút bối rối, nhưng rồi nhanh chóng khôi phục vẻ mặt thờ ơ: “Được rồi, tôi biết là cậu và lão Jack đã cứu mọi người, không cần nhắc lại nữa.”

Cảnh sát trưởng Alson nói xong liền bỏ đi, để lại một bác sĩ đang run rẩy và John lạnh cả người.

Johnson ở đây, nhưng những người khác không nhìn thấy y, còn quên mất y.

John cứng ngắc quay cổ, nhìn vị khách bí ẩn vẫn luôn đang im lặng đứng đó.

Bác sĩ Abel chợt lẩm bẩm một mình: “… Có thể nhìn thấy những điều khác thường là một khả năng thiên phú. Không phải ai cũng có, nhưng mọi người đều có cơ hội nhìn trộm những bí mật của thế giới này. Khi bạn tiếp xúc với sự tồn tại huyền bí, nó sẽ mở ra cánh cửa cho bạn.”

“Bác sĩ, anh đang nói cái gì vậy?” Lão Jack chủ quán rượu xách một túi bắp cải, rất bối rối.

“Là bút ký của mục sư Cornell, ông ấy viết trong đó như vậy.” Ánh mắt bác sĩ Abel đờ đẫn.

John bừng tỉnh, đúng vậy! Anh gặp con tàu ma trên biển, bác sĩ Abel nhìn thấy sương trắng trong nhà thờ, rồi còn tiếp xúc với mục sư Cornell, vậy nên họ vẫn có thể nhìn thấy Johnson?

Vừa rồi khi họ đang chạy trốn, người dân thị trấn đã nghe thấy tiếng hát rất tuyệt vời, nhưng tiếng hát đó có vấn đề nên họ tạm thời có thể nhìn thấy Johnson, nghe thấy giọng nói của y. Một khi thoát khỏi ảnh hưởng của tiếng hát, thì sẽ quên đi?