Ác Quỷ Mỹ Nhân Ngư Bên Rạn San Hô

Chương 13

[ Ngày 04.08.2024]

--------

Phòng khám của bác sĩ Abel là một tòa nhà hai tầng. Cùng chất liệu là đá màu nâu xám, nhưng có diện tích nhỏ hơn nhiều so với nhà thờ.

John thấy sáu người

khác sống sót sau vụ đắm tàu ở đây, trợ lý của bác sĩ Abel đang cho họ uống thuốc. Anh bước tới và cẩn thận phân biệt khuôn mặt của họ, tìm thấy thuyền trưởng, lái chính, hai thủy thủ và hai hành khách của tàu Gió Tây.

Tất cả họ đều bị sốt cao, hôn mê bất tỉnh.

Vì lo lắng họ sẽ vùng vẫy trong tình trạng hôn mê rồi đè lên những chỗ bị gãy, bác sĩ Abel còn trói chân hoặc tay của họ.

Tệ nhất có lẽ là thuyền trưởng, toàn thân ông ta bị trói chặt bằng dây, nửa dựa trên giường chứ không nằm được, nghe nói là do gãy hai cái xương sườn, nếu cử động chỗ thì xương gãy có thể làm tổn thương nội tạng.

“Họ thế nào rồi?”

“Không ổn.” Bác sĩ Abel thở dài: “Viêm phổi rất nặng, đây là triệu chứng thường gặp ở những người bị đuối nước. Ngoài ra, vết thương trên cơ thể họ đã ngấm nước biển, đang hoại tử, tôi đã nạo phần thịt thối ra ngoài, giờ chỉ có thể trông chờ vào sự phù hộ của Chúa.”

Vừa nói, bác sĩ vừa nhìn John với ánh mắt kỳ lạ. Dù cũng bị rơi xuống biển, nhưng người đàn ông này may mắn đến mức vô lý, anh không hề bị thương ngoài da, trông chẳng giống như ở cùng một chiếc thuyền với những người kia.

John: “…” Có những điều không cần phải nói, chỉ cần nhìn vào mắt là có thể nhận ra. Nhưng anh không thể giải thích chuyện này, đành phải giả vờ như không biết.

John nhờ bác sĩ Abel viết một lá thư chứng minh rằng anh đã được cứu khỏi một vụ đắm tàu.

Vốn dĩ anh định nhờ mục sư Cornell, nhưng bây giờ mục sư già…

“Tình trạng của mục sư thế nào rồi? Thuốc sẽ có tác dụng trong bao nhiêu ngày?”

“Cơn bệnh đột ngột này có thể sẽ khỏi ngay sau khi người ta tỉnh dậy, hoặc có thể không bao giờ khỏi.” Bác sĩ Abel tiếc nuối nói. Thấy John trông rất tệ, ông ta tiện đường an ủi: “Nhưng tôi nghĩ có rất nhiều hy vọng bình phục, suy cho cùng, sức khỏe của mục sư Cornell vẫn luôn tốt mà.”

Đúng là như vậy, John thầm nghĩ.

Theo hồ sơ của Giáo hội, năm nay mục sư Cornell đã 76 tuổi. Người điên tuy rằng rất mạnh, nhưng mục sư già vừa rồi đã đầy ngã bác sĩ chỉ bằng một tay, cần ba người hợp sức mới có thể đè lão xuống, thể lực và tiềm lực này thật sự dữ dội đấy.

“Mong mục sư sớm bình phục”.

John cảm thấy đau đầu khi nghĩ về nhiệm vụ của mình. Vì anh biết mục sư già không bị bệnh tâm thần. Johnson tới lần thứ nhất, thì sẽ tới lần thứ hai, không còn trông cậy vào mục sư già được nữa.

Nhưng không sao cả, John đã có kế hoạch B. Anh phải tìm cơ hội xem kỹ các tài liệu và thư từ trong phòng của mục sư Cornell, sau đó bắt chước chữ viết tay của ông ta, làm giả một bức thư là xong. Điều quan trọng nhất để làm giả loại thư tay này là con dấu, tiếp theo là chữ viết tay. Con dấu đang ở trong phòng làm việc, vừa rồi John đã nhìn thấy vị trí của nó.

Tất nhiên, việc làm giả thư từ là phạm pháp, nhưng vì khách hàng dám trực tiếp yêu cầu thám tử đến gặp mục sư Cornell, điều đó có nghĩa là giấy chứng nhận rửa tội không có vấn đề gì, ít nhất mục sư Cornell sẽ không phủ nhận, nên John bây giờ chỉ là… tùy cơ ứng biến.

John xoa trán, cảm ơn trợ lý của bác sĩ đã bưng đồ ăn tới.

“Có bao nhiêu người trên tàu của cậu?” Bác sĩ Abel vừa hỏi vừa viết thư về vụ đắm tàu.

“Chỉ có ba hành khách, thủy thủ cộng thêm thuyền trưởng, tổng cộng có bảy người, không tìm được thì… có thể gặp nạn rồi.”

John nói bằng giọng nặng nề, vừa nhét một miếng khoai tây nướng vào miệng, anh liền phát hiện ánh sáng trong phòng làm việc đang mờ dần.

Anh lập tức đi tới cửa sổ. Bầu trời bị mây đen che phủ hoàn toàn, chỉ trong một thời gian ngắn, trời tối đến mức người ta thậm chí không thể nhìn thấy ngón tay của mình.

“Tệ quá, chủ quán rượu bảo tôi phải về trước khi trời tối, bây giờ là ba giờ chiều rồi.” John tự nhủ.