Ác Quỷ Mỹ Nhân Ngư Bên Rạn San Hô

Chương 11

[Ngày 04.08.2024]

--------

Mục sư kinh hãi, bắt đầu la hét.

Nhưng không ai có thể nghe thấy âm thanh đó, hoặc là lão hoàn toàn không thể phát ra tiếng, bởi vì nữ tu ở một phòng khác trong hành lang không nghe được bất cứ tiếng động nào.

Sau đó, sau đó mục sư đã nói gì?

Ai đã cầm bức ảnh đó trước khi nó bị ném xuống đất?

Ảnh không bị đóng băng, chắc chắn không phải mục sư.

… Những ngón tay thon dài và nhợt nhạt giơ bức ảnh lên, lắc lư trước mắt mục sư Cornell. Vị khách bí ẩn giống như sứ giả của tử thần từ địa ngục, y đang tìm kiếm vị mục sư già này, có lẽ là trong nhiều năm rồi.

Hình ảnh bị gián đoạn, vì không thể tưởng tượng được nữa.

John ấn vào cái trán đau nhức của mình.

Đây không phải là ảo ảnh hay tưởng tượng. Mọi thứ đều có bằng chứng cụ thể (vị trí ghế trong phòng nghỉ, hướng ngã của mục sư già), và trải nghiệm cá nhân của John trong quán rượu.

John không ngờ rằng lần thứ hai anh nghe thấy cái tên Johnson đó là từ miệng của mục sư Cornell.

Thật không may, anh không thể lấy thêm manh mối nào nữa, chỉ có một vài từ nghe tưởng chừng như quan trọng (lượng thông tin quá lớn).

Hắn tới rồi, báo thù, còn có con tàu ma… Hiển nhiên mục sư Cornell biết Johnson, ít nhất lão đã từng gặp Johnson trên biển, nếu không thì đã không nhắc đến con tàu ma.

John nghĩ đến chiếc thuyền buồm màu đen trong sương mù dày đặc, trước mắt anh là một cảnh tượng kỳ lạ, trong đó con tàu vô cớ tan rã, vô số bóng đen hình sợi dài mảnh bắn ra tứ phía.

“Ôi.”

John cau mày đau đớn, anh không thể nhớ lại cảnh tượng đó. Ngay khi nghĩ đến nó, cơn đau đầu của anh đột nhiên trở nên dữ dội hơn, bóng chồng sẽ xuất hiện trước mắt. Di chứng của chấn động não có nặng nề đến vậy không?

John đang loạng choạng bám vào tường, lúc này một khuôn mặt người mờ ảo xuất hiện, các đường nét trên khuôn mặt không ở đúng vị trí, trông rất quái dị và đáng sợ.

“Thưa anh? Anh không sao chứ, này anh?”

Được rồi, âm thanh vẫn bình thường, John nhắm mắt lại.

Khi anh mở mắt ra lần nữa, khung cảnh trở lại bình thường, anh nhìn thấy nữ tu với vẻ mặt lo lắng.

“Tôi không sao, chỉ là… tôi chưa ăn gì.” John ôm bụng, kiếm đại một cái cớ cho mình.Sau khi cho mục sư già uống thuốc, bác sĩ Abel nghe thấy tiếng kêu của nữ tu liền chạy tới, trên tay vẫn cầm ống nghe.

John tê hết cả da đầu, sợ bác sĩ phát hiện mình có vấn đề tâm thần, nhưng anh không thể trực tiếp từ chối lòng tốt của ông ta.

“Không sao đâu, cho tôi một mẩu bánh mì là được.” John đã cố gắng hết sức để tỏ ra mình rất khỏe.

Bác sĩ Abel nghe tim phổi cho anh xong cũng không phát hiện có vấn đề gì, cảm thấy choáng váng, không đứng vững thì có thể là vì đói, John quả thực khỏe mạnh và có sức hơn những người đàn ông trưởng thành bình thường nhiều. Sáu người còn lại đang sốt cao nằm trên phòng khám đều có thể chứng minh điểm này, trong số những người trên thuyền, chỉ có John là đang nhảy nhót tung tăng.

“Lão Jack không nấu bữa sáng và bữa trưa à?” Bác sĩ Abel ngạc nhiên hỏi.

“Tôi ngủ thẳng đến trưa, sau đó xảy ra chuyện.”

John nghĩ đây là cơ hội tốt để thăm dò, thế là anh kể lại câu chuyện về cuộc gặp gỡ của mình với cảnh sát trưởng Alson, cũng như việc Alson và chủ quán rượu biến sắc rồi chạy ra ngoài khi nghe nhắc đến Đá ngầm quái quỷ như thế nào.

Bộp.

Nữ tu không nắm chặt nổi cây thánh giá trong tay, nó rơi xuống đất. Sắc mặt cô tái nhợt, đôi môi run rẩy.

Vẻ mặt của bác sĩ Abel cũng xấu đi, ông ta gượng cười: “Đá ngầm trồi lên từ dưới đáy biển? Đó có thể là hoạt động của núi lửa, một hiện tượng hiếm gặp nhưng không phải là chưa từng xảy ra. Tôi đọc trên một tạp chí học thuật rằng chuyện như thế này đã từng xảy ra ở Đại Tây Dương.”

Nữ tu nhặt thánh giá lên, không nói gì mà đi tới trước bàn thờ cầu nguyện, rồi đứng dậy tiếp tục lau chùi nhà thờ bằng muối và nước thánh.

Bác sĩ Abel chỉ có thể để lại lọ thuốc, nói với bóng lưng của nữ tu: “Nếu mục sư Cornell tỉnh lại, hãy báo ngay cho tôi.”

Nói xong ông ta xách hộp thuốc lên, ra hiệu cho John đi theo mình đến phòng khám gần đó.

“Tôi vẫn còn một ít khoai tây nướng còn thừa từ bữa trưa, nhân tiện, cậu là…”

“Xin cứ gọi tôi là John, tôi là một thám tử, đến từ Luân Đôn.”

“Thám tử?”

“Phải, một khách hàng của tôi gặp chút rắc rối, ông ta đã viết thư cho mục sư Cornell để nhờ giúp đỡ.”