Ác Quỷ Mỹ Nhân Ngư Bên Rạn San Hô

Chương 10

[Ngày 04.08.2024]

-------

Bác sĩ không tìm ra được nguyên nhân khiến mục sư Cornell đột ngột nổi điên.

Có lẽ kiến

thức y học hiện nay của nhân loại có thể suy ra từ nhiều khía cạnh rằng do sức khỏe kém, vị mục sư này bị suy giảm trí não dẫn đến phát sinh bệnh tâm thần, nhưng điều này không thể giải thích được sương trắng trong nhà thờ đã hình thành như thế nào.

“Đó là một hiện tượng thời tiết hiếm gặp.”

Bác sĩ Abel là một người ủng hộ trung thành của phái khoa học, ông ta vừa bận phát thuốc vừa giải thích quan điểm của mình: “Tôi nghe nói ở những vùng gần vòng Bắc Cực, việc cả làng bị băng tuyết bao phủ trong một đêm là chuyện rất bình thường… Tại sao phòng khám ở ngay bên cạnh lại ổn? Ồ, đó có thể là một luồng không khí, nhiệt độ ở trung tâm của nó rất thấp, tôi nghĩ nó có thể là một thứ hình cầu, lăn trên tường, đồ đạc và các vật thể khác như một quả cầu sét, và tất cả những nơi nó đi qua sẽ đóng băng.”

Nữ tu nắm chặt chiếc vòng tay thánh giá nhỏ, miệng đọc Kinh Thánh, sau đó rắc muối, rửa tường và sàn nhà bằng nước thánh, vì cô nghĩ rằng làm vậy có thể xua đuổi tà ma.

“Chắc chắn là ác quỷ.” Nữ tu khẳng định, bằng chứng là sương trắng đang tan rất nhanh.

Bác sĩ Abel: “…”

Sương giá, băng và tuyết sẽ tan chảy nếu tiếp xúc với các hạt muối.

Quan điểm của phái khoa học và phái thần học không thể thống nhất, bác sĩ Abel vô thức đi tìm người nước ngoài kia, tuy mới quen nhau chưa lâu nhưng bác sĩ cảm thấy người này rất khác thường.

John đang đứng giữa nhà nguyện, tay cầm kính lúp và cẩn thận quan sát lớp sương giá trên sàn nhà.

Bác sĩ Abel nhìn qua thì thấy chiếc kính lúp trông quen quen, hình như là của mục sư già.

“Xin lỗi, tôi lấy nó trên bàn, dùng xong tôi sẽ trả lại.” John không muốn bị buộc tội là kẻ trộm.

Nguyên nhân chính là vì kính lúp của mục sư già rất tinh xảo, tay cầm dát vàng, trên khung có khắc một vòng tròn những ký hiệu và chữ cái lạ, không rõ ý nghĩa. Nếu đây không phải là kính lúp, thoạt nhìn sẽ tưởng đó là đồ cổ.

Thứ này cũng đã bị đóng băng, nhưng John vẫn có thể cạy nó ra nguyên vẹn nhờ công thức nước thánh và muối trừ tà của nữ tu.

“Cậu đang nghiên cứu quỹ đạo của những quả cầu tuyết đóng băng phải không?” Bác sĩ Abel hỏi.

“Gì cơ?”

John không hiểu.

Bác sĩ Abel nhắc lại nguồn cảm hứng của mình từ quả cầu sét, đồng thời tuyên bố mình sẽ viết một bài luận về khám phá mới này và đăng nó trên một tạp chí khoa học Châu Âu.

John thấy vẻ mặt nhiệt tình của bác sĩ, quyết định không cắt ngang bài diễn thuyết của ông.

John cúi đầu tiếp tục quan sát sương trắng. Trong đầu anh hiện lên một bản đồ cấu trúc nhà thờ. Trên tấm bản đồ này, các khu vực có sương giá dày hơn được đánh dấu, khi được kết nối với nhau, có thể nhìn thấy một quỹ tích rõ ràng.

“… Nguồn gốc của nó là từ một người có lối đi giống chúng ta.”

Vì vậy, sương dày hơn ở sàn và các bức tường sát mặt đất, và mỏng nhất ở phía trần nhà.

“Nó, hay nói đúng hơn là hắn đi qua nhà nguyện phía trước, đi vào cửa hông đến hành lang… đứng trước cửa phòng nghỉ của mục sư Cornell, rồi đặt tay lên cửa? Không, giống như tuyên bố rằng mình đã đến, để cái lạnh thấm vào phòng qua khe hở trên cửa.”

John gần như có thể tưởng tượng…

Mục sư già đang xử lý tài liệu trên bàn, tay trái cầm kính lúp, tay phải cầm bút, chợt cảm thấy cơn lạnh thấu xương, lão rùng mình, kéo chiếc áo khoác trên lưng ghế lên rồi dụi mắt, phát hiện ra rằng ngọn lửa trong lò sưởi đã tắt.

Mục sư già bối rối đứng dậy, đi về phía cửa chuẩn bị gọi nữ tu, hỏi xem ngoài trời có tuyết không.

Kết quả là, đi được nửa đường, lão thấy sương trắng lan nhanh trên tường.

Vì sàn nhà trải thảm dày nên lúc đầu không thấy rõ, mục sư già cũng không kịp nhận ra.

Lúc mục sư nhận thấy tình hình khác thường, mở miệng muốn hét lên thì cửa lặng lẽ mở ra.

Người đó đang đứng ngay trước cửa.

Ăn mặc như một quý ông nước Anh truyền thống, có thể đội thêm một chiếc mũ chóp đen và mặc áo choàng, một sợi dây xích treo đồng hồ vàng mảnh mai lấp ló dưới lớp áo, đường nét khuôn mặt điển trai và lạnh lùng trông như một bức tượng được chạm khắc bởi một lưỡi dao băng.

Những bóng đen xoắn lại bao bọc quanh y, cơn gió mang đến cái lạnh thấu xương, những cơn lốc đen vô hình bắt đầu lan tràn trong hành lang và cả căn phòng.